[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 533: Đại Kết Cục (6)

Chương 533: Đại Kết Cục (6)Chương 533: Đại Kết Cục (6)
Sau một lần học tập theo Chu Nghiêm Phong cách chăm sóc bọn trẻ sao cho ti mỉ, cẩn thận, liền phát hiện ra cả vai và lưng đau như muốn gãy ra, hai cánh tay cũng mỏi nhừ, tóm lại chăm sóc bọn trẻ xong thì không muốn làm việc gì nữa.
Nói thật thì Lục Mạn Mạn thích ra ngoài làm việc hơn là ở nhà chăm em bé, dù công việc có bận rộn, mệt mỏi đến đâu, cũng không cảm thấy mệt nhọc bằng chăm con mọn.
Cô phần nào hiểu được, lý do tại sao nhiều người đàn ông rõ ràng ở nhà có con nhỏ, nhưng lại thà quanh quẩn ở văn phòng sau khi tan ca còn hơn là phải về nhà sớm.
Rõ ràng là anh ta muốn trốn tránh trách nhiệm chăm sóc con cái.
Lục Mạn Mạn sẽ không trốn tránh trách nhiệm này, khi có thời gian rảnh cô cũng toàn tâm toàn ý vào việc chăm sóc con cái, nhưng cô lại rất hiếm khi được rảnh rỗi, phần lớn thời gian đều là Chu Nghiêm Phong, lão phu nhân và lão gia cùng với bảo mẫu mà dì gửi đến chăm bẫm, mà Chu Nghiêm Phong lại không muốn để cô phải vất vả, nên hầu như toàn dỗ dành cho bọn nhóc ngoan ngoãn rồi mới giao đến tay cô, bảo cô rằng hãy tận hưởng thời gian giao lưu chơi đùa vui vẻ với các con đi.
Anh là người tốt nhất trên đời này, là người ân cần nhất trên đời, lúc này anh đã mệt mỏi đến mức ngủ gật mà vẫn còn nhớ đến việc tắm rửa cho cô.
Lục Mạn Mạn ôm lấy anh, hôn lên má và tai anh, lại vuốt ve gáy anh, bảo anh không cần làm thế, sau đó đẩy anh nằm lê, giường và dặn dò anh đi ngủ sớm đi.
Hai mắt Chu Nghiêm Phong mệt mỏi nhìn cô, trước khi nhắm nghiền mắt còn mỉm cười với cô một cái.
Sau khi Lục Mạn Mạn tắm rửa, sấy tóc xong, lúc về đến phòng, trông thấy anh đã ngủ say sưa, nhưng khi cô đặt lưng xuống giường, anh lập tức trở mình ôm lấy cô, mơ mơ màng màng nói mẹ bọn trẻ thơm quá, lại còn mêm mại, hỏi mẹ bọn trẻ hôm nay có nhớ chồng mình không?
Lục Mạn Mạn vuốt ve khuôn mặt anh, buồn cười nói: "Cuối cùng thì anh đang tỉnh tải hay lim dim đây?"
Chu Nghiêm Phong lặng lễ mở mắt nói rằng có chuyện muốn nói với cô.
Trước đó, Lục Mạn Mạn phát hiện ra, kể từ khi có hai đứa nhỏ, thì dường như anh thường dồn sự quan tâm lên các con nhiều hơn, nhưng thực ra lại ngày càng gắn bó với cô hơn.
Chính xác thì rất dính người, trong khung giờ làm việc mỗi ngày cũng đều gọi điện thoại cho cô, he nhìn thấy cô là lại có rất nhiều lời muốn nói, thực ra toàn là những việc nhỏ nhặt trong nhà hay bên ngoài thôi, nhưng anh lại rất nhiệt tình muốn tâm sự, trong ánh mắt nhìn cô tràn đầy tình yêu thương.
Đương nhiên Lục Mạn Mạn cũng rất yêu anh, mỗi ngày mới lại muốn yêu anh nhiều hơn hôm qua một chút, nhưng rồi phát hiện ra có làm thế nào cũng không theo kịp được tình cảm nồng nhiệt, sau đậm và thủy chung của anh, anh chính là rất yêu cô, là kiểu yêu rất nhiều, là kiểu chỉ cần nói một câu với cô thôi cũng đã cảm thấy cực kì hạnh phúc.
Mỗi tối đều muốn ôm cô đi ngủ cùng, đến hô hấp cũng muốn được hòa chung một nhịp.
Lúc đó Lục Mạn Mạn thấy anh đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn muốn tâm sự với cô, nên nhanh chóng thỏa mãn nguyện vọng này của anh.
Cô mở một ngọn đèn nhỏ, rồi lấy từ trong túi ra một tập tài liệu mà vốn dĩ muốn cho anh xem, đưa tới trước mặt anh.
Lục Mạn Mạn thấy cô bật đèn lên rồi đi xuống đất, không biết cô muốn làm gì, nên cũng ngồi dậy theo bản năng, khi tài liệu được đưa đến trước mặt, anh còn chưa kịp nhìn rõ đã nhận lấy, tay khua vào không trung hai lần rồi mới bắt được.
Anh cứ nghĩ rằng đó là tài liệu về hạng mục dự án nào đó của vợ muốn nhờ anh xem qua nên dụi dụi đôi mắt vẫn đang ngái ngủ trước rồi mới đọc kỹ.
Sau khi giở ra xem, hai mắt anh ngày càng trở nên tỉnh táo, biểu cảm trên khuôn mặt anh chuyển dần từ nghiêm túc sang cảm động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận