[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 427: Không Muốn Nữa (3)

Chương 427: Không Muốn Nữa (3)Chương 427: Không Muốn Nữa (3)
Ngoài chuyện đó ra, trong lòng cô vẫn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng cuối cùng lại không hỏi gì, cô ngồi dậy giúp anh cởi chiếc áo sơ mi đã cởi ra một nửa, đặt sang một bên, rồi ôm lấy cánh tay anh nhìn vết thương... đã được băng bó nên cũng không thể nhìn thấy gì.
Cô không thể tháo nó ra cho anh, đành hỏi: "Còn đau nhiều không?"
Chu Nghiêm Phong nói: "Không đáng ngại lắm."
Cô lại hỏi: "Sao anh lại bị thương?"
Lúc cứu người thì xà nhà rơi xuống trầy xước.
Lục Mạn Mạn sờ sờ cánh tay anh không nói gì nữa.
Chu Nghiêm Phong không muốn cô chạm vào mình, người anh đầy bụi và mồ hôi sau một ngày bận rộn.
Anh bảo cô ngồi xuống, ngâm chân cho cô trước, anh đã mang kim tiêm và bột thuốc đến rồi, lát nữa còn muốn khều vết phồng rộp.
Lục Mạn Mạn không muốn, muốn lau người cho anh, cả người anh dính đầy bụi và mồ hôi, nếu không lau sạch sẽ rất khó chịu.
"Không có nhiều nước đến thế đâu."
"Phải dùng tiết kiệm." Chu Nghiêm Phong đã nói như vậy.
Lục Mạn Mạn vẫn muốn lau cho anh, nước không đủ, còn có mấy chai nước cô đem theo, lau một chút là được!
Chu Nghiêm Phong còn muốn nói thêm điều gì, nhưng bóng đèn trên đầu chợt lóe rồi tắt phụt.
Hai người rơi vào bóng tối.
Bên ngoài có người đang nói chuyện, khó khăn lắm mới nối được đường dây nhưng có thể lại bị đứt rồi, có lẽ tối nay sẽ không có có điện rồi.
Lục Mạn Mạn đã lấy được khăn mặt trong bóng tối, Chu Nghiêm Phong cảm nhận được cô đang đến gần trong bóng tối, trước tiên chiếc khăn mặt âm ấm che mặt anh, sau đó là tai, cổ, vai, ngực anh...
Động tác của cô rất nhẹ nhàng.
Tiếng thở của anh trở nên nặng nề, mở mắt ra anh có cảm giác như đang nằm mơ, giống như đó là một tia chớp vừa xuất hiện trong giấc mơ.
Lau thân trên xong, Lục Mạn Mạn cởi thắt lưng cho anh: "Cởi quần ra đi, phía dưới cũng cần phải lau."
Hơi thở của Chu Nghiêm Phong trở nên nặng nề hơn.
Nhưng Chu Nghiêm Phong quay người ôm Lục Mạn Mạn đặt lên trên trên giường, không cho cô đứng dưới đất.
Anh quay lưng lại và nói: "Để anh tự làm." Lục Mạn Mạn ngồi xuống giường thì quỳ gối ngồi dậy, thấy anh định đi, cô vội vàng túm lấy quần anh không buông nói rằng: "Anh bị thương sao lại tự làm? Để em."
Chu Nghiêm Phong bảo cô ngồi yên, đừng lo cho anh.
Lục Mạn Mạn không biết tại sao anh lại như vậy, có phải là mới gặp lại nhau nên anh không thoải mái, ngượng ngùng? Trời tối đen thì có thể nhìn thấy gì mà ngại ngùng? Cho dù ngại ngùng thì có thể ngăn cản lại mong muốn được gần gũi với vợ của mình sao?
Tại sao anh lại không muốn đến gần cô hơn? Vừa rồi lau phần thân trên của anh, có thể cảm nhận được rằng anh cũng rất thích.
Cô dùng sức kéo anh lại: "Em đã nói là để em mà."
Đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối, khoảng cách rất gần có thể nhìn được khuôn mặt của nhau, Chu Nghiêm Phong nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trắng mịn màng của cô, mà dù cho không cần nhìn, cũng có thể tưởng tượng ra trên khuôn mặt cô vừa có chút tha thiết, vừa có vẻ mặt tức giận dựa vào giọng điệu của cô.
Anh chỉ không muối cô vất vả thôi.
Bắp chân của cô sưng tấy, chân còn có vết phồng rộp, trước đó anh cũng đã nhìn thấy khi cô đứng ngoài cửa, cô chịu gió chịu bụi, đáng vẻ chịu đựng cực khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bech không có chút máu.
Anh chạm vào mu bàn tay cô, trên đó có vết kim tiêm, chắc chắn cô đã phải truyền dịch khi quay vê.
Chu Nghiêm Phong im lặng, rồi lại im lặng, thấy cô cố chấp như vậy, cuối cùng anh cũng giơ tay chạm vào mặt cô: "Em làm đi."
Lúc này Lục Mạn Mạn mới chuyển giận thành VUIÌ..
Cô ngồi chổm hổm trước giường, khéo léo rút thắt lưng của anh ra, dùng ngón tay nắm lấy hai chiếc quần của anh rồi kéo xuống thì bị kẹt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận