[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 177: Ngoài Ý Muốn (2)

Chương 177: Ngoài Ý Muốn (2)Chương 177: Ngoài Ý Muốn (2)
"Chị nói một đời người có bao lâu, chị sống vì những ham muốn ích kỷ của mấy người đàn ông đó hay sống vì chính mình, bây giờ chị muốn nhà có nhà, muốn công việc có công việc, hàng ngày kiếm được rất nhiều tiền, đừng nói là tìm đối tương, muốn hai ba ngày đổi một người đàn ông cũng được..."
Lục Mãn Tương lấy tay bịt miệng em gái, đỏ mặt nói: "Đừng nói bậy..."
Lục Mạn Mạn không nhịn được bật cười, kéo tay cô ấy ra nói: "Được, được, em không nói bậy, dù sao ai muốn làm anh rể em thì phải vượt qua khảo nghiệm của em trước đã..."
Lục Mạn Hương xấu hổ đến mức lại bịt miệng cô lại.
Hai chị em đùa giỡn trên lầu một lúc lâu.
Buổi trưa Chu Nghiêm Phong gọi điện thoại tới: "Buổi trưa anh tới đón em được không?"
Giọng nói của anh lạnh lùng giống như thường ngày, giống như sáng nay hoàn toàn không bị cô kích thích.
Lục Mạn Mạn: "Ồ..."
Bên kia anh đang đợi.
Cô nói: "Không cần đâu."
Anh thở dài một cái, sau đó lại nói: "Để Tiểu Từ đón em, em ngồi xe buýt trở về, anh không thể giải thích với cha mẹ."
Thật khó để anh tìm được cái cớ như vậy.
Lục Mạn Mạn nói: "Nhưng em bận, buổi trưa không thể về."
Bên kia không có tiếng trả lời.
Biết là cô đang giở trò.
Lục Mạn Mạn cười: "Em cúp máy đây, tạm biệt."
Lục Mạn Mạn có thể tưởng tượng khuôn mặt đen tối của anh ở đầu dây bên kia.
Buổi trưa Lục Mạn Mạn không về, lão phu nhân lại gọi điện thoại cho cô, hỏi cô buổi trưa ăn ngon không, ăn cái gì, có nhớ uống nước, chú ý giữ sức khoẻ không.
Lục Mạn Mạn còn hâm mộ gia đình bọn họ tốt bụng, yêu thương, hòa thuận, đoàn kết và thân thiện, đặc biệt là sau khi nghe câu chuyện lão phu nhân và lão gia năm đó, càng cảm thấy hiếm có, lão phu nhân còn thật sự quan tâm con dâu, nghe nói hôm nay cô bận, chắc tối mới về, liền bàn với cô sáng hôm sau cho cô ăn gì.
"Con có muốn ăn sủi cảo không? Nếu không mẹ làm cho con bánh xèo nhé. Con thích ăn hành hoa trứng gà, ăn cháo nấm đông cô nấu tôm, hay là há cảo chiên và canh rong biển..."
Lục Mạn Mạn: "Há cảo chiên, canh rong biển đi mẹ." "Được, sáng mai mẹ sẽ làm cho con!”
Lão phu nhân cuối cùng còn dặn dò: "Con bận bịu như vậy, nhất định phải chú ý đến sức khỏe của mình."
"Được rồi mẹ, mẹ cũng vậy."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Mạn Mạn vẫn không nhịn được cười, cười cười lại lắc đầu.
Buổi tối, Lục Mạn Mạn đóng cửa tiệm về nhà, Tiểu Từ đến đón cô.
Lúc về đến nhà cũng đã muộn, lão phu nhân cùng mọi người đều đã ngủ, phòng khách vẫn còn mở đèn, cô tắt đèn, dựa vào ánh trăng bên ngoài đi lên lầu, trong phòng ngủ đèn còn sáng, khi mở cửa, cô nhìn thấy người đàn ông đang ở trần .
Lục Mạn Mạn nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.
Ngoài miện không phải cứng rắn làm, sao đột nhiên lại... hiểu ra rồi à?
Chu Nghiêm Phong nghe thấy tiếng mở cửa quay đầu lại nhìn, anh không vội mặc quần áo vào, thản nhiên như không có chuyện gì nói: "Lại đây giúp một tay."
Lục Mạn Mạn thấy rõ anh nuốt nước bọt.
Nói năng rất vội vã.
Cô chậm rãi đi tới: "Sao vậy?”
Chu Nghiêm Phong ôm cô sau lưng ngồi ở trên giường, đưa tay từ trước ra sau chỉ vào một chỗ nào đó, sau đó đưa ra một ong thuốc: "Tôi bốc hỏa, có hai cái mụn, em bôi thuốc giúp tôi."
Có nổi mụn hay không Lục Mạn Mạn cũng không quan tâm, cô chỉ thấy khi anh di chuyển, cơ vai và cánh tay săn chắc mịn màng kéo ra những đường vòng cung đầy sức mạnh và quyến rũ.
Chu Nghiêm Phong không đợi cô phản ứng, sắc mặt khẽ biến: "Có được không?"
Lục Mạn Mạn kéo ghế ngồi xuống, khoanh chân nhìn lỗ tai đỏ ng của anh, khẽ cười nói: "Em là một nữ đồng chí sau này còn muốn lấy chồng, sao có thể giúp một người đàn ông làm loại chuyện này, anh đợi sáng mai nhờ Chu Bỉnh hay lão gia giúp đỡ đi"
Bạn cần đăng nhập để bình luận