[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 465: Mạn Mạn, Mạn Mạn Yêu Dấu (1)

Chương 465: Mạn Mạn, Mạn Mạn Yêu Dấu (1)Chương 465: Mạn Mạn, Mạn Mạn Yêu Dấu (1)
Đang muốn hỏi Chu Nghiêm Phong, mấy chậu hoa này đều là anh chăm, từ khi nào mà anh lại chăm hoa?
Người dưới lầu đại khái là nghe được động tĩnh nên chạy ra xem.
Lục Mạn Mạn nghe được Chu Nghiêm Phong nói với người ta, Chu Nghiêm Phong nói là vợ của anh.
Sau đó lại nói là vợ của anh vừa về, anh sẽ ổn định cho chỗ ở cho cô trước.
Sau đó cô nghe thấy tiếng anh đi lên.
Lục Mạn Mạn thấy anh thì chỉ chỉ mấy chậu hoa
Chu Nghiêm Phong liếc mắt thoáng qua không để trong lòng: "Tùy tiện mà chăm thôi."
Sau đó móc ra chìa khóa, mở cửa.
Lục Mạn Mạn vào trong nhà thì phát hiện rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng có thể nhìn ra đây là nhà của một người đàn ông độc thân, trong phòng bày trí rất đơn giản, cũng không trang trí dư thừa thêm cái gì.
Cô đi đến phòng bếp nhìn, sờ sờ bệ bếp, vừa thấy thì biết không thể nào bật, trên tủ bát chỉ có nửa điểm mì sợi.
Cô lại mở tủ lạnh nhỏ màu xanh lục nhìn xem, bên trong không có gì cả, cảm giác có chút không đúng, lại nhìn xem, không có cắm điện.
Không biết là đã có bao nhiêu qua loa.
Chu Nghiêm Phong đi vào phòng ngủ cất hành lý cho Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn vừa muốn ôm anh từ phía sau, thì nhìn thấy tủ quần áo đối diện đang mở ra, những bộ quần áo ban đầu của cô đã được treo gọn gàng chỉnh tề đầy đủ.
Lục Mạn Mạn tiến lên lật từng bộ một, toàn là quần áo cũ của cô, trừ những thứ này ra, trong ngăn chứa đồ nhỏ của tủ quần áo lần lượt đựng tất chân, quần lót, mũ chống nắng mùa hè, mũ dạ mùa đông, mũ len thủ công và mũ beret lông xù đội lúc lên Bắc Kinh chơi với anh ngay cái năm mà cô vừa đồng ý hẹn hò.
Còn có vài chiếc khăn quàng cổ và đôi găng tay nhung anh từng tặng cô.
Son môi, nước hoa, lược gương, máy sấy tóc và phụ kiện tóc đều được cất vào một cái rương nhỏ.
Mọi số tạp chí của câu lạc bộ truyện mà cô đã đọc đều được xếp gọn vào một góc.
Anh mang hết sang đây cho cô.
Tính anh qua loa cẩu thả nhưng lại trân trọng đồ đạc của cô đến vậy, giống như tấm lòng son sắt mà anh luôn dành cho cô.
Lục Mạn Mạn bỗng dưng muốn khóc, cô quay đầu vùi mặt vào lòng anh. Chu Nghiem Phong dang lay quan ao trong vali của cô ra treo lên, anh duỗi tay sang xoa gáy cô: "Đồ đạc của em đều ở đây, xe cũng đang trên đường gửi vận chuyển, dời qua sớm một chút, em ra ngoài cũng tiện."
Lục Mạn Mạn vùi mình trong vòng tay anh và gật đầu.
Chu Nghiêm Phong thấy cô không chịu ngẩng đầu thì dứt khoát ôm người vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên lỗ tai vừa hồng hào vừa tỉnh xảo của cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô như an ủi một đứa trẻ.
Anh nói: "Anh luôn nghĩ em sẽ trở về, nhỡ em về rồi đồ đạc của em đi đâu mất em trách anh thì phải làm sao, nên anh cứ cất hết cho em."
"Anh ở một mình, thật sự không có tâm tư đi chăm nom mọi thứ trong nhà. Em về rồi thì xem xem có cần thay rèm cửa sổ hay là đổi bố cục gì hay không, thiếu cái gì anh sẽ đặt mua."
Lục Mạn Mạn lại gật đầu trong vòng tay anh.
Chu Nghiêm Phong thật sự yêu cô, yêu đến mức độ nào, lúc cô ở bên cạnh thế giới vẫn vận hành bình thường, muôn màu muôn vẻ muôn vẻ, hơi thở sinh hoạt ấm áp. Cô không ở đây, thế giới lập tức biến thành màu xám đen, cuộc sống không thay đổi, thời gian cũng như ngưng trệ không di chuyển. Anh không mong chờ ngày mới nữa, vì mở mắt ra bên người vẫn trống rỗng, đến cả kỳ hạn chờ đợi cũng không có. Bây giờ là mất mà lấy lại được.
Anh không cần phải nhìn ảnh chụp mà nhớ nhung, không cần theo đuổi những giấc mơ lúc nửa đêm. Cô vợ yêu dấu của anh, Mạn Mạn thơm tho mềm mại, hoạt bát sống động của anh đang ở ngay trước mặt anh, trong vòng tay anh, một nơi mà anh có thể chạm đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận