[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 321: Mẫu Người Lý Tưởng. (2) "

Chương 321: Mẫu Người Lý Tưởng. (2) "Chương 321: Mẫu Người Lý Tưởng. (2) "
Chu Nghiêm Phong hết cầm rồi lại nắm tới nắm lui mấy lần mới tìm ra được tỉnh túy của việc buộc tóc, sau khi dùng dây cao su buộc lại, Lục Mạn Mạn trước gương chỉnh sửa lại một chút, rất hài lòng, nhìn cô giống như một nữ sinh thuần khiết!
Chu Nghiêm Phong cũng rất hài lòng, chẳng khác nào một nàng công chúa dịu dàng!
Sau đó anh dẫn cô xuống lầu.
Lục Mạn Mạn cảm giác như mình đã quên cái gì đấy?
Nguyên liệu đã bày sẵn ở tầng dưới, đáy nồi lẩu gần như sôi sùng sục trên bếp ga, lão gia và Chu Binh đều đã ngồi xuống, lão phu nhân và dì Điền thì vẫn còn ở trong bếp, không biết là bọn họ đang làm chuyện øì, Chu Chi Chi cũng không có ở phòng khách.
Lục Mạn Mạn đi vào phòng bếp xem thử xem.
Lão phu nhân vẫn đang ngồi xổm ở đó an ủi đứa cháu gái nhỏ: "Bà nội sẽ đun nước lê cho cháu, nước lê ngon lắm!"
Dì Điền cũng hùa theo: "Đúng vậy, ngon cực kỳ, ăn lẩu xong lại được dịu cổ họng thật tốt biết bao!"
Chu Chi Chi cúi đầu không nói øì, nhìn thấy Lục Mạn Mạn đi vào thì hai mắt sáng lên, cô bé kêu một tiếng giòn tan: "Thím."
Lục Mạn Mạn thực sự rất thích đứa bé này.
Cô đi tới xoa xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu của cô bé rồi nói: "Có chuyện gì vậy cháu, nói với thím đi."
Chu Chi Chi cảm thấy hơi xấu hổ để nói ra.
Lão phu nhân vỗ nhẹ cái mông nhỏ nhắn của cô bé: "Thím cũng đã hỏi con rồi mà con còn ngại ngùng cái gì đấy, mau nói cho thím biết đi."
Đến lúc này Chu Chi Chu mới chịu nói ra: "Cháu muốn uống trà hoa quả do thím làm."
Lục Mạn Mạn không khỏi bật cười, cô thấy chuyện cũng có gì đầu mà sao con bé lại khó khăn đến vậy chứ.
Cô mời lão phu nhân và dì Điền ra ngoài ăn trước, việc ở trong này cứ giao cho cô làm.
Tuy nhiên, việc tìm kiếm nguyên liệu thực sự rất khó khăn, mùa này thực sự không có loại trái cây nào khác ngoài táo và lê cả.
Nhưng may mắn là trong nhà vẫn còn sữa tươi.
Cô nói: "Hôm nay chúng ta không uống trà hoa quả, uống trà sữa gừng táo nhé?"
Chu Chi Chi vội vàng gật đầu: "Cái gì thím làm cháu cũng thích hết."
Lục Mạn Mạn nhanh chóng cắt vài lát gừng, đun sôi cùng với táo tàu và đường phèn, sau đó cô tìm loại trà đen có sẵn ở nhà, bọc trong vải xô và buộc vào túi trà bằng sợi rồi chờ nước sôi thì se ném vào đó.
Chu Chỉ Chi vây quanh cô hít hít một hồi rồi nói: “Thơm quá."
Một lúc sau lại nói: "Thím ơi, tóc của thím đẹp quá”.
Giọng của cô bé năm tuổi rất êm tai, từ nhỏ đã nói sành sỏi tiếng phổ thông, dáng người ngây thơ và trong sáng và đôi mắt to tròn đen như quả nho kia trông chẳng khác nào một thiên thần.
Lục Mạn Mạn cúi xuống hôn lên trán Chu Chi Chỉ: "Sau bữa tối, thím cũng sẽ làm cho cháu một bím tóc thật đẹp!"
Chu Chi Chi cười như hoa, lặng lễ nói với Lục Mạn Mạn rằng cô bé thích thím nhất, thích hơn bà nội một chút chút.
Đã thế còn dặn cô đừng nói với bà nội vì sợ bà nội nghe được sẽ thấy buồn!
Trái tim của Lục Mạn Mạn tan chảy, sao mà cô có thể yêu đứa bé nhỏ này hơn bà nội của con bé được, cô thường bận rộn và chỉ có thể ở nhà được một vài lúc mà thôi, bọn trẻ thích cô hơn những người khác vì cô thường mang lại nhiều trải nghiệm mới lạ hơn.
Nhưng sau khi nghe xong, Lục Mạn Mạn vẫn vui mừng khôn xiết, không khỏi ôm mặt cô bé mà nói: "Cục cưng của chúng ta dễ cưng quá đi, thím cũng rất thích cháu đó nha." Chu Nghiêm Phong đi vào bế cháu gái nhỏ lên, thản nhiên nói: "Sau này em có muốn có một cô con gái như vậy không?"
Trong mắt anh lóe lên một tia sáng.
Lục Mạn Mạn không mắc mưu của anh, trước mặt đứa cháu gái nhỏ thì sao cô đám nói muốn sinh mười tám đứa còn thấy ít cơ chứ, cô lặng lễ quay người lại giảm ga xuống và đổ sữa vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận