[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 126: Em Có Ngoan Không? 1¬ (3)

Chương 126: Em Có Ngoan Không? 1¬ (3)Chương 126: Em Có Ngoan Không? 1¬ (3)
Sau khi lấy đồ xong, Lục Mạn Mạn lập tức vào phòng thay ướm thử lên người, tay nghề của người thợ may nãy quả thật không chê vào đâu được, rất lão luyện, quần áo hoàn toàn dựa vào kiểu dáng trên tạp chí để cắt may, kích thước rất vừa người, khoe ra được đường cong duyên dáng của cơ thể.
Túi xách cũng được hoàn thành theo yêu cầu của cô.
Cô thích nhất là kiểu áo hai dây màu đỏ phối với chân váy màu xám lông chồn, mang đậm phong cách Pháp Hepburn xen lẫn một chút hơi thở của Hồng Kông, cùng với mái tóc dài uốn xoăn khiến cô trở nên cực kỳ quyến rũ và mê người.
Phối thêm tất chân và giày mua ở cửa hàng bách hóa, sau đó cô xuống lầu.
Khi Lục Mạn Mạn lên lầu thay quần áo, cô đã bảo Chu Binh cũng mau thay bộ vest vải Kaki của cậu, Chu Bỉnh hiện tại căn bản là nghe lời thím răm rắp, không dám cãi lại, nếu như thím không thích ai thì chắc chắn người đó sẽ sống không bằng chết, cô vừa dứt lời, cậu ngay lập tức đồng ý, nhanh chân chạy đi thay đồ mới.
Quần áo mới của Chu Chi Chỉ là do Lục Mạn Mạn mua khi đi mua sắm tại cửa hàng may mặc ở bách hóa, mua về lập tức bảo cháu yêu thay cho mình coi, nhưng cháu yêu một hai phải chờ đồ của anh trai và của thím may xong mới chịu mặc.
Thím và anh trai đều đi thay đồ mới, cô bé cũng bắt đầu lôi kéo dì Điền giúp mình thay quần áo mới, phối với ba lô màu hồng mà thím đã mua cho.
Dì Điền thay quần áo mới cho Chu Chỉ Chi, đưa cho cô bé một chiếc túi nhỏ để đeo, đúng là trẻ em mặc cái gì cũng dễ nhìn, đeo thêm túi nhỏ trông đáng yêu cực kỳ.
Dì Điền nắm tay Chu Chi Chi đi ra khỏi phòng, Chu Bỉnh cũng đã thay xong đồ, Chu Chi Chi nhìn thấy anh trai, hai con mắt sáng rỡ lên: "Anh ơi, anh đẹp trai quá đi!"
Dì Điền cũng vây quanh Chu Bỉnh không dứt lời khen ngợi: "Ánh mắt của thím con đúng thật là rất tốt, thợ may thím con chọn may quần áo rất đẹp, rất vừa người, mặc vào nhìn chững chạc hơn hẳn!"
Dì ấy đi qua đi lại nhìn, cảm thán: "Thím của các con đúng thật là rất thương các con..."
Mẹ ruột của hai đứa nhỏ hai năm còn chẳng đến xem một lần, mọi việc đều đến tay Lục Mạn Mạn, cô đi đâu cũng dắt hai đứa nhỏ theo, hôm nay cho ăn tôm, ngày mai cho ăn thịt nướng, sắp khai giảng cũng không quên đặt may đồ mới cho bọn nhỏ, mắt nhìn cũng rất hợp thời.
Dì Điền theo bản năng cảm thấy Lục Mạn Mạn rất có tâm, nếu không thì tùy tiện mua đại một bộ lừa tụi nhỏ là được rồi, rảnh đâu mà ngồi suy nghĩ kiểu dáng chi cho mệt?
Dì Điền bên này khen lấy khen để quần áo mới của Chu Bỉnh, chờ đến khi Lục Mạn Mạn xuất hiện tại cầu thang, dì ấy quay đầu liền nhìn trố cả mắt.
Không chỉ riêng dì ấy, đến cả Chu Binh cùng Chu Chi Chi cũng nhìn không chớp mắt...
Chỉ nhìn thấy chiếc váy đỏ được mặc trên người cô, chân đi một đôi giày da men theo bậc thang mà đi xuống, tà váy bên dưới rất mỏng trong suốt tất chân dài lên đến đầu gối phần đùi nõn nà trắng trẻo như tuyết, vành tai điểm xuyết thêm hai bông tai trân châu sáng bóng làm từ ngọc trai, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền trân châu xinh đẹp, tóc thì được uốn xoăn gợn sóng trông dày dặn bồng bềnh rung rinh theo thân hình đang lắc lư, trân châu sáng bóng thấp thoáng trong đó lại càng thêm phần rạng rỡ sang trọng.
Dì Điền, Chu Bỉnh, Chu Chi Chi cả ba người đều nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi người đang đứng trên bậc thang, những đôi mắt đều đang nhìn thẳng đắm đuối.
Lục Mạn Mạn đi xuống cầu thang không để ý nói,"Thế nào, tạm được chứ?"
Cô thuận tay vuốt một sợi tóc mai ra phía sau tai.
Gương mặt của người đẹp này quả nhiên là phong tình vạn chủng, cho dù chỉ là một động tác tùy ý nho nhỏ, cũng biến sự quyến rũ lười biếng phát huy đến mức vô cùng tinh tế.
(*phong tình vạn chủng: miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào, sinh ra đã là khắc tỉnh của đàn ông, không cần phải bỏ tâm sức quá nhiều cũng khiến cho cánh mày râu "đổ rạp" dưới chân. )
Bạn cần đăng nhập để bình luận