[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 346: Võ Luyện Đỉnh Phong | (4)

Chương 346: Võ Luyện Đỉnh Phong | (4)Chương 346: Võ Luyện Đỉnh Phong | (4)
Cô yêu hắn, mặc dù ngoài miệng chưa từng thừa nhận, nhưng kỳ thật ở sâu trong nội tâm vẫn là rất yêu, thậm chí là mỗi một ngày thức dậy đều có cảm giác yêu anh hơn ngày hôm qua, thậm chí, nếu đến việc nắm tay anh đi cả một đời, cô cũng có chút chút chờ mong.
Nhưng sinh con thì coi như xong.
Ai cũng nói sau khi sinh con, cả người đau nhức phải chữa trị cả cuộc đời sau này, cô trước giờ cũng không ôm lấy lòng tin quá lớn với hôn nhân, đời trước lúc đầu đã sớm dự định không yêu đương cũng không kết hợp.
Đời này đoán chừng không cưới thì không thể chịu nổi nhưng sinh con lại khó mà thương lượng.
Chỉ là chị em plastic đời trước nói đùa rằng, không kết hôn thì có cho mình một đứa con cũng được, tìm một người cha có gen tốt cho đứa trẻ, cái gì mà có con xong thì đá cha, cô cũng chưa từng có loại suy nghĩ kia.
Trẻ con không phải là đồ chơi nhỏ, càng không phải là con chó hay con mèo, trẻ con cần được nuôi dưỡng bởi tình yêu của cả cha và mẹ, không phải chỉ cần có tiền thì mọi thứ đều có thể bù đắp.
Cô chưa từng nghĩ qua việc có con.
Ngay cả cùng Chu Nghiêm Phong thì cũng không được, vốn dĩ chỉ cần hai người bên nhau cũng có thể hạnh phúc, cho dù sau này có kết hôn, cô cũng hi vọng cuộc sống hôn nhân mỗi ngày trôi qua đều thật sự vui vẻ, nếu như một ngày nào đó, bọn họ không hài lòng, cũng còn có thể ly hôn.
Hai người sinh đứa bé, hết thay đều trở nên phức tạp, làm sao có thể nói ly hôn dễ dàng?
Cô không muốn đến bệnh viện, ôm lấy cổ của anh, vùi cả người vào lồng ngực của anh rên rỉ hai tiếng, giận dữ mắng mỏ anh đêm hôm khuya khoắt mà đi bệnh viện cái gì, còn không tranh thủ thời gian mang cô lên lầu nghỉ ngơi sớm một chút.
Chu Nghiêm Phong không biết rốt cuộc là cô khó chịu đến mức nào, anh vừa lo vừa thương cô, nhưng cô nhất quyết không nghe lời, sống chết cũng không chịu đi bệnh viện.
Anh đành phải đem người ôm ngang lên, ôm cô lên lầu.
Lục Mạn Mạn một đường nằm trên vai anh, đem nước mắt còn vương lén lút cọ hết trên quần áo anh , chờ đến khi được đặt trên giường ở phòng ngủ, cảm xúc cũng đã nguôi ngoai.
Chu Nghiêm Phong lấy nước nóng đưa tới cho cô uống.
Nhìn vẻ mặt cô đã khôi phục bình thường, khóe mắt không còn ánh nước, vành mắt đỏ hoe, ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết không còn chút khí sắc nào, nhìn vừa buồn bã iu xìu vừa tieu tụy.
Nhìn vẻ mặt có vẻ cô đang bệnh.
Anh ngồi bên giường, một tay đỡ đấy cốc men, tay còn lại đỡ lưng cô vòng ra phía trước, ngón tay hơi gấp lại nhẹ nhàng nâng cằm của cô.
Cô uống nước từng ngụm nhỏ.
Ở tư thế đó, bờ môi anh dán vào tóc cô đau lòng nhẹ nhàng cọ xát: "Uống chậm một chút."
Đợi cô uống xong, anh lấy cái cốc ra, đặt lòng bàn tay lên trán cô, do vừa uống nước nóng nên trán đỏ mồ hôi: "Không muốn đến bệnh viện cũng không sao, để anh đi gọi bác sĩ đến."
Nói rồi dìu cô nằm xuống lại.
Lục Mạn Mạn nằm xuống, lại giữ chặt quần áo anh không cho anh đi đi.
Bàn tay cô che lấy nửa gương mặt: "Đừng, không cần, chỉ là gần đây bận việc chân không chạm đất nên mệt, khi nãy em có chút không chịu nổi."
Chu Nghiêm Phong thấy cô vẫn còn khó chịu, quay trở lại cúi người hai tay sờ lên mặt của cô: "Em khó chịu như thế nào?"
"Có chút choáng váng, cả người mất hết sức lực."
"Em có đi khám bác sĩ chưa? Khó chịu như vậy mấy ngày rồi?"
"Em khám rồi, chỉ hai ngày này." "Bác sĩ nói như thế..."
Lục Mạn Mạn không muốn nghe anh tiếp tục hỏi nữa, ôm chăn mền xen lời anh: "Đừng hỏi nữa, không có chuyện gì to tát cả, nghỉ ngơi một chút là ổn, em mệt mỏi, muốn ngủ."
Chu Nghiêm Phong muốn hỏi nếu như thế thì sao vừa thấy anh lại ấm ức mà khóc.
Nhưng thấy cô không muốn nói, xoa xoa tóc cô, bảo cô ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận