[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 76: Bắt Bài (1)

Chương 76: Bắt Bài (1)Chương 76: Bắt Bài (1)
Chu Bình rõ ràng đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, rất ăn ý nói tiếp: "Thím, không phải thím muốn tắm à, hay là để cháu mang cơm lên cho thím?"
Nam chính này càng nhìn càng thấy vừa mắt.
Một đứa nhỏ hiếu thảo như vậy, làm sao Lục Mạn Mạn có thể từ chối lòng tốt của cậu bé.
Trước khi đóng cửa phòng tắm, cô đưa tay xoa đầu cậu bé, không hề keo kiệt khen ngợi: "Chu Bình của chúng ta thật sự đã lớn rồi, biết lo nghĩ cho thím, cảm ơn cháu nhiều."
Lục Mạn Mạn không biết rằng Chu Bình - người luôn trầm lặng và hướng nội, từ khi lớn lên đến giờ chưa từng bị bất kỳ người phụ nữ nào xoa đầu.
Mặc dù thím là bề trên, nhưng lại giống một người chị trẻ tuổi xinh đẹp hơn, lúc đến gần còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng tỏa ra. Khi được đôi tay mềm mại của cô nhẹ nhàng xoa đầu, Chu Bình đứng yên tại chỗ, mặt đỏ bừng lên.
Chu Bình dẫn em gái xuống tầng lần nữa, khi đến bên bàn ăn, Chu Nghiêm Phong nhìn thấy trên mặt cháu trai có một vùng ửng đỏ khả nghi.
Chu Nghiêm Phong: "Trên tầng nóng lắm à?"
Chu Bình: "..."
Nghe thấy chú nói nóng, Chu Chi Chi như bắt được từ ngữ mấu chốt, theo bản năng bắt chước the cái lưỡi nhỏ ra, hai tay nhỏ bé quạt gió,"Nóng quá, nóng quá chú ơi."
Chu Nghiêm Phong khoan dung xoa đầu cháu gái nhỏ, bế cô bé ngồi xuống ghế.
Sau đó liếc Chu Bình một cái "Ngồi xuống ăn cơm đi."
Còn không quên hỏi: "Thím cháu đâu?"
Chu Bình vội vàng nói: "Thím vẫn đang tắm, tạm thời chưa ra được, bảo chúng ta ăn cơm trước."
Chu Nghiêm Phong quay đầu dặn dò dì Điền: "Phần cô ấy chút đồ ăn, lát nữa mang lên."
Không đợi dì Điền đồng ý, Chu Bình đã tranh trước: "Cháu mang lên cho thím cũng được."
Chu Nghiêm Phong trầm ngâm suy nghĩ rồi mới gật đầu.
Sau khi ăn cơm xong, bên ngoài trở nên náo nhiệt hơn, cho dù là đứa lớn hay đứa nhỏ, tất cả đều chạy ra ngoài sân chơi. Chu Bình không hề tỏ ra thèm khát sự náo nhiệt bên ngoài, đắt em gái vào phòng khách đọc sách, viết chữ.
Nhưng cậu bé vừa mới lật mở một quyển truyện thì có một bàn tay to lớn duỗi ra cướp lấy quyển sách.
Chu Bình ngẩng đầu nhìn chú.
Chu Bình nghĩ rằng chú muốn hỏi về việc học tập của cậu bé, kết quả chú lại mở miệng nói: "Cháu ra ngoài chơi đi, Chi Chỉ giao cho chú." Chu Bình không thích ra ngoài chơi cùng người khác, chạy tới chạy lui, đuổi nhau ồn ào, vừa không có ý nghĩa vừa đổ đầy mồ hôi. Thời gian đó không bằng ở nhà chăm sóc em gái hoặc là đọc một cuốn sách nào đó.
Nhưng cậu bé đã bị chú của mình "đuổi ra ngoài”.
Lý do của chú cũng rất đơn giản, để cậu bé không ở trong nhà cả ngày, ra ngoài tiếp xúc với bạn cùng trang lứa nhiều hơn
Chu Bình: "..."
Chu Nghiêm Phong đứng trước cửa sổ, xuyên qua bức tường thấp của khu nhà, yên lặng chăm chú nhìn cháu trai đàn đứng không nhúc nhích trong góc, mãi đến khi có người kéo cậu bé ra chơi cùng, anh mới thu hồi tầm mắt.
Sau đó anh dẫn cháu gái nhỏ đi học chữ, rồi cùng cháu gái xem một tập phim hoạt hình trên tivi.
Trẻ em cả ngày tràn đầy năng lượng, thời gian ngủ cũng tương đối nhiều. Xem xong phim hoạt hình, Chi Chi bắt đầu ngủ gà ngủ gật, lúc này dì Điền cũng đang bận rộn làm việc nhà.
Chu Nghiêm Phong giao cháu gái nhỏ cho dì Điền, để dì đưa cháu gái lên tầng rửa mặt, nghỉ ngơi sớm.
Trong lòng Chu Nghiêm Phong có chuyện suy nghĩ, anh đi lên tầng. Lục Mạn Mạn xả đầy nước vào bồn tắm rồi tắm. Mặc dù sau khi tắm xong, cơ bắp thả lỏng hơn nhiều nhưng lòng bàn chân vẫn còn rất đau.
Về phòng mới phát hiện ra lòng bàn chân nổi lên mấy vết phồng rộp.
Từ trước đến giờ, đại tiểu thư thích nhất là đi giầy da, xỏ vào đôi nào cũng thấy vừa chân, tới tận bây giờ lòng bàn chân chưa từng bị phồng rộp.
Lục Mạn Mạn rất muốn khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận