[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 265: Đến Chỗ Hẹn (1)

Chương 265: Đến Chỗ Hẹn (1)Chương 265: Đến Chỗ Hẹn (1)
Đám người tiến lên nói: "Chúc mừng năm mới dì Hách, cháu tên là Lục Mạn Mạn, trông dì còn trẻ như này, nếu không phải Nghiêm Phong nói trước với cháu, lúc nãy dì đi ra cùng Bùi Vọng Tân cháu còn tưởng dì là chị gái cậu ấy đấy."
Ban đầu mẹ Bùi thấy cô còn nhỏ tuổi, sợ cô không được tự nhiên, không ngờ cô gái nhỏ lại tự nhiên hào phóng thế, còn có thể nói như vậy, lập tức cười thoải mái: "Dì đã ngoài năm mươi rồi, không còn trẻ nữa."
Đánh giá cô ở khoảng cách gần, mới phát hiện cô gái này đâu chỉ lớn lên xinh đẹp không, mà phải nói là xinh đẹp động lòng người, mềm mại đến mức có thể véo ra nước.
Đúng là khiến người ta càng nhìn càng khó rời mắt.
Vừa đón hai người vào nhà hàng, vừa tự nhiên đi bên cạnh Lục Mạn Mạn, nói rằng cái tên Mạn Mạn này thực sự rất hay, còn nói đứa nhỏ này đúng là biết nói chuyện, thậm chí lúc này còn nói với Vọng Tân, cô vợ nhỏ của Nghiêm Phong đúng là một cô gái xinh đẹp, cũng rất khiến người khác yêu thích.
Hai người đi về phía trước, Lục Mạn Mạn cũng tự nhiên khoác cách tay mẹ Bùi, nói chuyện lần này mở tiệc chiêu đãi, cô cũng rất hổ thẹn: "Lần này Nghiên Phong đến vội, trong tay còn rất nhiều công việc, nên không còn cách nào khác đành phải từ chối ý tốt của dì với chú, cháu mới nói sao lại như thế được, dì và chú Bùi là trưởng bối, chú Bùi còn là cấp trên cũ của anh ấy, dù anh ấy bận đến đâu, cũng không thể để trưởng bối mời ba lần gọi bốn lượt được, quá không hiểu chuyện..."
Ngoài miệng mẹ Bùi nói không trách cô, nhưng nghe xong lời này trong lòng cũng thấy thoải mái, cũng càng thân thiết hơn với cô.
Bùi Vọng Tân khe nói với anh mình: "Anh nhìn chị dâu em xem lớn lên xinh đẹp không nói, tuổi còn nhỏ mà đã biết cách nói chuyện rồi."
Chu Nghiêm Phong chỉ cười.
Cha Bùi đang chờ trong phòng riêng.
Khi mẹ bùi dẫn Lục Mạn Mạn đi vào, trên mặt đầy ý cười giới thiệu với ông ấy đây là người yêu Chu Nghiêm Phong, đợi sau khi hai người chào hỏi xong, bà ấy lập tức thân thiết lôi kéo Lục Mạn Mạn ngồi gần mình.
Chu Nghiêm Phong vừa vào đã hàn huyên với lão thủ trưởng, nhiều năm không gặp, nói một câu chào hỏi, hỏi một câu bình an, hai người nắm tay hơn nửa ngày mới buông ra.
Sau khi bọn Bùi Vọng Tân ngồi vào chỗ, lập tức gọi người lên món.
Trên bàn có đủ loại món chính, ba món vốn chỉ có trên bàn tiệc như cá kho nguyên con, gà quay và vịt quay, giờ thành khuôn mẫu để chiêu đãi khách quý.
Sau khi mấy người đàn ông hàn huyên xong, lại chuyển sang nói về chuyện công việc, mẹ Bùi mời Lục Mạn Mạn: "Cứ kệ bọn họ nói chuyện của bọn họ đi, chúng ta ăn của chúng ta."
Nói xong bà ấy gắp đồ ăn cho Lục Mạn Mạn, mời cô ăn nhiều, còn hỏi xem cô đến thành phố Bắc Kinh đã đi dạo ở đâu chưa, đã quen chuyện ăn uống cuộc sống ở đây chưa.
Ở trước mặt trưởng bối thì Lục Mạn Mạn chính là mẫu con gái trưởng bối thích nhất, nói ngọt lại thích cười, ngoan ngoãn hiểu chuyện, mẹ Bùi hỏi gì cô đáp lại, còn gắp đồ ăn cho mẹ Bùi, thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện nói vài câu buồn cười, chọc mẹ Bùi che miệng cười không ngừng.
Cha Bùi nhìn qua vài lần.
Nhưng mẹ Bùi hoàn toàn đắm chìm vào trong cuộc trò chuyện với Lục Mạn Mạn, lúc trước bà ấy để ý thấy dưới áo khoác Lục Mạn Mạn còn mặc một cái quần bó màu đen, hình như đặc biệt mặc để phối với áo khoác và váy, nhưng vẫn không có mặt mũi hỏi cô mua ở đâu, sau khi trò chuyện thân thiết bà ấy không nhịn được mới hỏi.
Lục Mạn Mạn đặt chiếc đũa xuống, ngồi dậy: "Cái này ạ?"
Thấy mẹ Bùi tò mò, cô kéo tay bà ấy sờ lên quần, kéo một cái.
Mẹ Bùi ngạc nhiên hỏi: "Trơn bóng, khi sờ còn thấy khá dày, còn có độ đàn hoi khá tốt, đây là đồ của Hương Giang sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận