[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 57: Niềm Vui Bất Ngờ (1)

Chương 57: Niềm Vui Bất Ngờ (1)Chương 57: Niềm Vui Bất Ngờ (1)
Cô nói tiếp: "Nói không chừng người ta không có tình cảm với chồng trước, sống không nổi nên lựa chọn ly hôn, sau đó mới tìm được tình yêu đích thực là ông lão ấy."
Mắt dì Điền trợn to, hiển nhiên không ngờ Lục Mạn Mạn nói ra một phen "ngụy biện" như vậy, khuôn mặt già nua hơi đỏ lên, nhưng dì ấy kiên quyết không đồng tình, tiếc là trong bụng không có bao nhiêu con chữ nên nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Tiểu Lục, cháu quá ngây thơ, người phụ nữ tốt ba mươi tuổi nào sẽ xuất phát từ tình yêu đích thực mà gả cho một ông lão sắp về hưu... Dù sao cô ấy chắc chắn không phải là người tốt đẹp gì!"
Lục Mạn Mạn khẽ cười: "Có phải là tình yêu đích thực hay không cũng không quan trọng. Cô ấy đã ngoài ba mươi, không phải thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi không hiểu chuyện thế sự. Có lẽ sau khi trải qua lang bạt, lĩnh ngộ được ý nghĩa của cuộc sống nên sẵn lòng hưởng thụ một đời vật chất. Ông lão kia coi nhẹ chuyện sống chết nên vui với việc khao khát tuổi trẻ và sắc đẹp của người ta. Tóm lại, mọi người có cách sống của riêng mình, phụ nữ chúng ta không nên có ác cảm lớn lao với phụ nữ như vậy chứ đừng nói là hùa theo những lời đàm tiếu của thiên hạ. Ngày qua ngày rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cứ nhìn chằm chằm vào cuộc sống riêng tư của người ta... Tôi nói cho dì biết một câu, chân lý luôn nằm trong tay số ít, người sống tỉnh táo từ trước đến nay cũng chỉ là số ít."
Di Điền nghe cái hiểu cái không, lại có chút... Đồng chí Tiểu Lục ngụy biện thôi, nhưng nghe thấy cũng có lý, cuối cùng dì vẫn thỏa hiệp: "Vậy sau này Lý Tri Phương tới, tôi sẽ tiếp đãi cô ấy bình thường nhé?”
Lục Mạn Mạn gật đầu, ý cô là vậy, mở cửa buôn bán, ai tới cũng là khách.
Dì Điền vừa suy ngẫm những lời vừa rồi của cô, vừa xoay người đi làm việc nhà, như sực nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, lúc trước thủ trưởng cử người đưa về một thứ, nói là của Tiểu Lục cháu đấy."
Bấy lâu nay Lục Mạn Mạn bận rộn làm đẹp cho người ta, dì Điền cũng quên nói với cô chuyện này.
Dì Điền nói rồi mang đồ tới, thứ này hơi nặng, là một khối lập phương thật dài được bọc trong nhiều lớp báo.
Nó trông giống một thứ gì đó đắt tiền.
Dì Điền ôm lấy một cách cẩn thận, xong rón rén đặt lên bàn ăn.
Cơm nước xong, Chu Bỉnh dẫn em gái ra sân tập thể dục lúc về nhìn thấy cảnh này thì cũng bị thu hút.
"Đừng nói là đồ cổ nhé."
Chu Bỉnh nói xong liếc mắt nhìn Lục Mạn Mạn một cái. Lục Mạn Mạn von không để ý, nghe vậy thì mí mắt giật nhẹ, thân phận của nguyên chủ là gì nhở, con gái của tư bản, là kiểu giàu mà tài sản đủ trải dài mấy con phố ấy.
Lục Mạn Mạn rốt cục nhớ lại chỗ bị cô bỏ sót, nhà nguyên chủ lúc trước bị kê biên tài sản, bây giờ đã là thập niên tám mươi, án bị xử sai hẳn đã được sửa lại rồi, theo lý, tài sản bị tịch thu nên được trả lại. Giờ chúng đâu hết rồi?
Lục Mạn Mạn kìm nén sự phấn khích của mình, từ từ mở ra từng lớp báo, bên trong là một cái hộp cũ đựng tranh chữ.
Lục Mạn Mạn liếc mắt một cái nhận ra, đây là hộp tranh chữ Đại Hồng Chi Phúc Lộc Bách Bảo khẩm, tạm chưa xét đến giá trị, ít nhất cũng có vài năm tuổi đời.
Đúng như cô đoán, bên trong là một cuộn tranh được cài khung, khi cô mở cuộn tranh ra, Lục Mạn Mạn Lục Mạn Mạn kiến thức rộng rãi cũng không khỏi hít sâu một hơi, bị niềm vui bất ngờ này làm choáng váng.
Trên tờ giấy Tuyên Thành hơi ố vàng là đàn tôm bơi lội trong nước, có con khom lưng tiến về phía trước, có con thẳng lưng du đãng, có con khom lưng bò sát, dưới bút mực chắc nịch dễ chịu mà sinh động, muôn hình muôn vẻ, tràn đầy ngẫu hứng.
Không cần nói cũng biết là tác phẩm của người đó, Lục Mạn Mạn liếc mắt nhìn chữ ký và con dấu, quả nhiên là vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận