[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 210: Văn Phòng (2)

Chương 210: Văn Phòng (2)Chương 210: Văn Phòng (2)
Anh lấy chiếc huy chương ra và đặt vào trong tay, một chiếc huy chương nhỏ nhưng rất nặng.
Chu Nghiêm Phong lấy từng hộp nhỏ ra, bình tĩnh nói với cô rằng đây là huân chương anh hùng, huân chương người có công, huân chương kỷ niệm tự vệ và các loại huân chương danh dự.
Trong thời khắc đó, Lục Mạn Mạn trong lòng cảm thấy có chút tự hào khi được ở bên anh, nhưng nghĩ đến vết sẹo dài từ bụng đến lưng, lại không thể cười nổi.
Cô nghiêng đầu dựa vào ngực anh, vuốt ve vòng eo thon gọn của anh: "Anh thật sự rất lợi hại."
Anh cũng rất tuyệt vời.
Anh là người đàn ông xuất sắc nhất mà cô từng gấp.
Không giống như cô, cô buộc phải học tập chăm chỉ để có thể trở nên xuất sắc, để có thể được sử dụng như một công cụ khiến mình trở nên ưu tú. Nhưng lý tưởng của anh lại thật cao thượng và xuất sắc.
Lục Mạn Mạn vô cớ có chút buồn bã.
Sau khi nhìn thấy sự xuất sắc của anh.
Chu Nghiêm Phong cúi đầu nhìn cô, cô hoàn toàn chôn mình vào trong ngực anh, mái tóc dài buông xõa, chỉ lộ ra một chút vành tai bóng loáng và một mảnh da nhỏ trên cổ.
Anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng ngực anh nóng bừng vì lời nói của cô, như thể mọi vinh dự cuối cùng để giành được sự ưu ái của cô, trong chốc lát anh muốn chính thức tỏ tình, nói với cô rằng anh đã đưa cô vào trong kế hoạch của cuộc sống tương lai, muốn nói cho cô rằng, bọn họ đều thông minh tài giỏi như vậy, những đứa con sau này họ cùng nhau sinh ra nhất định cũng sẽ thông mình lanh lợi khiến người ta yêu thích.
Nhưng mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng vẫn tự nhủ mình không nên tham lam, không nên gấp gáp.
Anh cúi đầu, hôn lên mái tóc dài của cô, khen ngợi: "Em cũng rất lợi hại, trong kinh doanh có thể làm ăn tốt như vậy, còn có thể khiến mọi người thích em từ tận đáy lòng và muốn vây quanh em. Em làm gì cũng giỏi, bản lĩnh cũng rất lớn... em có thể không biết, anh vẫn luôn rất ngưỡng mộ em."
Lục Mạn Mạn ban đầu còn có chút buồn bực, lúc này cũng không nhịn được bật cười, vai run lên vì lời nói vô nghĩa của anh, cuối cùng cô ôm lấy mặt anh, hôn thật kêu.
Chu Nghiêm Phong viết thư giới thiệu cho Lục Mạn Mạn, hai ngày sau lại đưa cô đến sở giám sát phương tiện để lấy mẫu đăng ký.
Không phải ai cũng có thể học lái xe vào thời điểm này, để đăng ký, bạn cần tìm một tài xế có kinh nghiệm làm huấn luyện viên trên ba năm, sau đó được công ty ký và đóng dấu đồng ý.
Vì Chu Nghiêm Phong không giao phó việc này cho người khác mà tự mình dẫn Lục Mạn Mạn đi một vòng, nên anh chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm một huấn luyện viên khác cho cô, bản thân anh chính là huấn luyện viên phù hợp nhất.
Vết thương trên tay đã được cắt chỉ và gần như đã lành nên anh tranh thủ thời gian đưa cô đi làm hàng ngày và dạy cô lái xe.
Trong mắt Lục Mạn Mạn, vị huấn luyện viên này ít nhiều có chút giả tạo, lấy việc công để làm việc tư.
Cô lái xe tốt hơn anh, lại cần sự hướng dẫn của anh sao?
Chu Nghiêm Phong nghiêm túc hơn bất kỳ ai: "Ngày hôm đó em được phát hai quyển sách nhỏ, một quyển quy tắc giao thông, một quyển kiến thức thường thức về máy móc, khi nào em đọc thuộc làu làu thì khi ấy chúng ta hãy bàn lại chuyện này."
Lục Mạn Mạn cầm lấy quyển sách nhỏ vỗ nhẹ vào người anh, nói anh giả bộ.
Thời điểm này để lấy được bằng lái xe vẫn còn khó khăn, ngoài kỹ năng lái xe, bạn còn cần phải biết sửa chữa ô tô, kỹ năng lái xe của Lục Mạn Mạn chắc chắn không có vấn đề gì, Chu Nghiêm Phong chủ yếu tập trung vào nguyên lý máy móc của cô chưa kể anh rất giỏi kiến thức, những điều phức tạp vừa nói ra khỏi miệng liền trở nên dễ hiểu, đương nhiên Lục Mạn Mạn cũng thông minh, hiểu rõ mọi chuyện, thành công vượt qua bài kiểm tra lý thuyết, bài kiểm tra đường bộ và lấy được bằng lái xe một cách suôn sẻ chỉ trong hai tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận