[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 200: Nói Chuyện Ban Đêm (3)

Chương 200: Nói Chuyện Ban Đêm (3)Chương 200: Nói Chuyện Ban Đêm (3)
Chu Nghiêm Phong sớm biết sẽ như vậy nên trả lời cô trước, anh dứt khoát nói: "Lúc ấy người lớn cùng người bên cạnh tôi đều vô cùng thúc giục, thật khó khăn lắm mới tìm được cô ấy thì cô ấy lại kết hôn, trong thời gian ngắn không tìm thấy người thích hợp, mới bất đắc dĩ cùng em gái của cô ấy thương lượng rồi đề nghị kết hôn, lúc đó đi đón em gặp cô ấy một lần, cô ấy thay đổi rất nhiều, tính tình vẫn nhu nhược vô hại như trước, nhưng có chút rụt rè nhút nhát, vậy nên tôi thấy không yên tâm, dù sao cô ấy cũng từng là vợ chưa cưới của tôi, còn là con gái bạn tốt của mẹ tôi, tôi hỏi cô ấy có cần giúp cái gì hay không thì lại bị cô ấy từ chối, sau đó tôi bèn điều tra một tí..."
Lục Mạn Mạn nghe thế bèn hỏi: "Điều tra được cái gì?"
"Lúc cha mẹ cô ấy bị phê bình cô ấy ở ngay bên cạnh, có lẽ là do sợ hãi, sau khi đến nông trường sức lao động của cha mẹ không được tốt lắm, cuộc sống trôi qua khó khăn, cần phải cúi đầu cầu xin người khác giúp đỡ, đặc biệt là hai năm qua thân thể cha mẹ không thể chịu được, chịu đựng quá nhiều, cha mẹ không còn nữa, có người tới cửa quấy rối, sau đó Nghiêm Đại Khoan nhiệt tình theo đuổi cô ấy, tất cả mọi người trong nông trường đều nhận định cô ấy là người của Nghiêm Đại Khoan, đi đâu cũng có người trêu chọc bọn họ, cô ấy hết đường chối cãi cho nên chỉ đành chọn gả cho anh ta"
Lục Mạn Mạn nhất thời không biết nói cái gì cho đúng, thảo nào chị của cô lại yếu đuối đến nông nỗi kia, thì ra là đã buông xuôi sẽ không chống lại số phận của mình nữa, ngay cả nói ra suy nghĩ thật sự của mình cũng cần có dũng khí.
Lục Mạn Mạn gật đầu: "Em biết rồi, em sẽ cố gắng giúp đỡ chị ấy."
Theo như lời anh nói, chị ấy xác thực đã trở thành ràng buộc của cô.
Chu Nghiêm Phong thấy cô không nói lời nào, mím môi: "Sao em không hỏi tôi vì sao không giúp cô ấy?"
Lục Mạn Mạn liếc anh một cái, trả lời: "Không biết, không quan tâm."
Trả lại cho anh lời anh từng nói.
Chu Nghiêm Phong: "..."
Lục Mạn Mạn thật sự không muốn biết cũng không quan tâm, cô đã đoán được đáp án, đơn giản là khi đó chị của cô đã từ chức rồi, Chu Nghiêm Phong có thể cho chị ấy một ít tiền, cũng có thể cho chị ấy một công việc đàng hoàng, nhưng có thể thay đổi được sự thật rằng chị ấy đã kết hôn sinh con sao?
Ngược lại, Lục Mạn Mạn quan tâm một chuyện: "Cái gì gọi là xã hội thời đại này, em không giống chỗ nào?" Chu Nghiêm Phong cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào khoảng cách giữa hai người lại ngắn như vậy. Chóp mũi cọ vào đầu vai của cô, giống như đang nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người cô, đôi mắt hơi híp lại, thỉnh thoảng, hàm răng cách áo ngủ một lớp, không nhẹ không nặng mà cắn cô hai cái, nhìn vẻ mặt kia còn rất động tình, miếng vải trên đầu vai cô đều bị cắn ướt...
Thật sự rất tốt... đó.
Bề ngoài có đứng đắn bao nhiêu, trên giường lại có bấy nhiêu...
Lục Mạn Mạn có chút chịu không nổi, ráng nhịn một chút, nâng cằm anh lên nói: "Hỏi anh một chút, đồng chí Chu Nghiêm Phong thân mến."
Chu Nghiêm Phong tỉnh táo lại trong giây lát, trên mặt có chút xấu hổ mà tránh sang bên cạnh, sờ sờ bàn tay bị thương quấn băng gạc kia của anh.
"Em hỏi đi."
Đáng yêu quá.
Lục Mạn Mạn muốn tiến lên hôn nhẹ anh, nhưng không muốn cho anh quá nhiều lợi ích, hiện tại anh đang ở trên đỉnh cao, cho quá nhiều lợi ích không thể lên trời được.
Cô lại nói lời vừa rôi một lần nữa.
Chu Nghiêm Phong nghiêm mặt nói: "Chỗ nào cũng có cảm giác không thích hợp."
Ít nhiều gì Chu Nghiêm Phong cũng phát hiện cô không muốn xây dựng mối quan hệ thân mật cùng anh, đề phòng anh quá nặng, nói tiếp cũng là biết gì nói đó: "Em không chỉ táo bạo, cởi mở trong cách ứng xử, chú trọng ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, cứ cho là bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xã hội đi thì cách nói chuyện, dùng từ ít nhiều cũng mang theo dấu vết của thời đại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận