[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 437: Tạm Biệt! (1)

Chương 437: Tạm Biệt! (1)Chương 437: Tạm Biệt! (1)
Chu Nghiêm Phong nói cho cô biết, loại chuyện này cô giao cho những người khác làm cũng được, cô không cần phải ở lại chỗ này.
Lục Mạn Mạn lại che chân, nói: "Nhưng bây giờ em di rất khó khăn, bây giờ em chính là muốn đi cũng không đi được, chân đau, anh cũng không thể gọi người cõng em đi ra ngoài?”
Chu Nghiêm Phong: "Là chân của em đau mới muốn em trở về."
Anh nói: "Ngày mai tôi cũng không ở đây, phải rút về sở chỉ huy, làm việc ở đó."
Lục Mạn Mạn nói: "Vậy thì ngày mai em đi."
Chu Nghiêm Phong liếc cô một cái, rũ mắt xuống: "Em nghe anh trở về đi."
Lục Mạn Mạn hỏi tại sao.
Chu Nghiêm Phong nói: "Em trở về suy nghĩ kỹ đi, nếu suy nghĩ rõ ràng, em thật sự quyết định tiếp tục với tôi sao?"
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh rơi vào trên mặt cô, anh nhấn mạnh: "Ý tôi là kiểu ổn định lâu dài."
Lục Mạn Mạn nghe vậy cả người đều...
Cô vô cùng không hiểu, đặc biệt không hiểu.
"Cái này còn cân suy nghĩ sao?" Cô nói: "Đương nhiên là sẽ tiếp tục, đương nhiên là sẽ ổn định lâu dài."
Cô hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ trước đây em muốn ổn định lâu dài với anh sao? Em không có cách nào mới chia tay với anh, nếu như chúng ta không có loại xung đột này, em vẫn luôn muốn ở bên anh, cũng là đi về hướng cả đời, nếu không thì tại sao đồng ý lời cầu hôn của anh?"
Cô sờ cánh tay anh: "Có phải anh hiểu lầm em không?"
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong rơi xuống ngón tay cô, ngón áp út vốn đeo nhẫn cưới của cô trống không, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn kim cương giống như một ngọn đèn pha nhỏ, lóe lên lấp lánh.
Chiếc đồng hồ đeo tay kim cương, lắc tay tráng men mã não men mà anh tặng cô, cũng đều không đeo, trên một trong hai cổ tay của cô, một bên là chiếc đồng hồ bằng vàng hoa lệ rực rỡ, bên còn lại là một chiếc vòng tay phỉ thúy tinh tế trong suốt, có vẻ đắt tiền.
Sợi dây chuyền vàng trên cổ đương nhiên cũng không còn, đổi sang sợi dây chuyền khác.
Mặc dù Chu Nghiêm Phong biết rằng đây cũng là cách cô quên đi quá khứ, nhưng vẫn đau lòng cực kỳ.
Anh đưa tay lên che lông mày và mắt, miễn cưỡng lên tiếng: "Hy vọng em suy nghĩ lại, cẩn thận hơn."
Lục Mạn Mạn kéo tay anh nói: "Em đã nói em không cần, em rất khẳng định em đang làm gì, ngày hôm nay cũng là điều em muốn, điều em mong chờ, anh nghe không hiểu sao? Hay là, là anh muốn em suy nghĩ về điều gì?"
"Em suy nghĩ kỹ càng, em có phải nhất thời cảm động hay không."
"Suy nghĩ kỹ càng thói quen sinh hoạt Hồng Kông, trở lại bên cạnh anh có thể khiên chính mình chịu uất ức hay không."
"Còn nữa, có thể anh sẽ không thăng chức, mà sự nghiệp tương lai của em sẽ càng ngày càng tốt, phần lớn người đều hâm mộ kẻ mạnh, cá tính của em mạnh mẽ như vậy, nhất định cũng sùng bái người chồng lợi hại hơn mình. Bây giờ em hơi nóng đầu, có thể sẽ không để ý chuyện này, tương lai có thể tiếp nhận hay không lại là chuyện khác."
Chu Nghiêm Phong thấy cô thật sự không biết một cái gì, liền liệt kê từng thứ một.
Lục Mạn Mạn nghe đến mức choáng váng, cô không bao giờ tưởng tượng được rằng trong đầu chồng mình lại có nhiều lo lắng như vậy, cái gì gọi là cảm động nhất thời? Cô cảm động, nhưng như thế nào là nhất thời cảm động, cái gì gọi là có thể khiên chính mình chịu uất ức hay không, tuy rằng cô ở Hồng Kông gần hai năm, đã quen với việc ngợp trong vàng son, nhưng điều kiện sinh hoạt trước đây của cô cũng không kém bao nhiêu, không phải vẫn thích ứng tốt như thường, còn có cái gì mà sùng bái sùng bái người chồng lợi hại hơn mình? Nói cô bây giờ bị nóng đầu, tương lai lại là chuyện khác?
Lục Mạn Mạn muốn nói với anh rằng cô không nóng đầu, cũng không có cách nói tương lai có tiếp nhận được hay không, anh đã rất lợi hại rôi được không, tuy rằng không ở bộ phận thực quyền quan trọng nhất giống như trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận