[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 483: Phá Vỡ Tướng (3)

Chương 483: Phá Vỡ Tướng (3)Chương 483: Phá Vỡ Tướng (3)
Cô đang muốn hỏi gì đó thì Bùi Cẩm đứng dậy từ chỗ móc treo lấy áo khoác âu phục của Hoàng Bảo Câu, đi qua khoác lên người cho cậu ta, ngồi nghiêng một bên, một dáng vẻ chị gái tri kỷ ân cần dụ dỗ: "Cậu nói nói anh ta làm sao tìm được cậu. Anh ta đã nói gì với cậu?”
Hoàng Bảo Câu không lên tiếng.
Bùi Cẩm cười cười: "Đừng sợ, hôm nay cậu giải thích rõ ràng mọi chuyện, nói không chừng việc này còn có thể cứu vãn được. Chỉ cần có thể cữu vãn thì tôi sẽ cố gắng tranh thủ bảo Mạn Mạn không hận cậu."
Lúc này Hoàng Bảo Câu mới nói buổi sáng bị Lục Mạn Mạn đuổi xuống xe, không bao lâu Chu Nghiêm Phong đã lái xe tới, bảo cậu ta lên xe, có chuyện muốn nói với cậu ta.
Đối với Chu Nghiêm Phong cậu ta vừa sợ vừa lo, nói thật cũng không muốn nhìn thấy anh, nhưng mặt đối mặt cũng không chấp nhận yếu thế cũng muốn nói với anh một chuyện, vì vậy rất nhanh đã lên xe.
Chu Nghiêm Phong lái xe đến một bãi huấn luyện bắn.
Trực tiếp lên đạn.
Lúc đó Hoàng Bảo Câu cảm thấy là muốn đến đây để nói chuyện thì đoàng đoàng đoàng vài tiếng vù vù vụt qua bên tai.
Hoàng Bảo Câu cố nén sợ hãi mới không bị dọa ngã, nhưng sắc mặt đã trắng bệch. Chu Nghiêm Phong nhìn cậu ta rồi hất cằm lên, bảo cậu ta nhìn về phía sau.
Hoàng Bảo Câu nhìn thấy hồng tâm cũng sắp bị bắn nát.
Chu Nghiêm Phong hỏi cậu ta thấy thế nào.
Bùi Cẩm vừa nghe lời này lập tức biết Chu Nghiêm Phong hỏi cái này là muốn biết tiểu công tử Hồng Kông này có định biến đi hay không. Tiểu công tử Hồng Kông này sống an nhàn sung sướng, nhất định là chưa từng thấy qua trận thế kia. Nhưng từ kết quả Chu Nghiêm Phong bị chọc giận đến mức ra tay mà suy đoán, lúc ấy tiểu công tử này nhất định không cúi đầu.
Bùi Cẩm chú ý tới tiểu công tử này không thay quần, nghĩ đến mặc dù là bị dọa nhưng tố chất tâm lý coi như không tệ, không có tè ra quần, vẫn có vài phần chính trực.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Cô ấy tò mò hơn: "Cậu đã nói gì?"
Không riêng gì Bùi Cẩm tò mò, Lý Tri Phương cũng tò mò, rốt cuộc cậu ta đã nói gì?
Lục Mạn Mạn chợt nghĩ đến đêm đó trên du thuyền đi vào nhầm phòng của Hoàng Bảo Câu, cô ngã ngửa người về phía sau thì lại tức giận đến không chịu nổi, thiếu chút nữa lại muốn đứng lên đánh cậu ta một trận.
Nghe Hoàng Bảo Câu bỗng nhiên mở miệng nói: "Ta đối với Mạn Mạn thật lòng có thể chứng minh. Mong anh ta rộng lượng một chút, cho phép Mạn Mạn cũng có một gia đình ở Hồng Kông."
Bùi Cẩm và Lý Tri Phương suy nghĩ nát óc cũng không hiểu lời đó có ý gì?
Đợi đến khi nhận ra thì biểu cảm trên mặt họ đều tê dại.
Chặn như thế này đúng là dũng sĩ chân chính, chả trách bị phá vỡ tướng.
Lục Mạn Mạn cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được Hoàng Bảo Câu dám nói như vậy trước mặt Chu Nghiêm Phong. Cô cũng có thể tưởng tượng được chồng cô đã tức giận như thế nào, không đánh chết Hoàng Bảo Câu đã đủ hạ ra tay nhẹ nhàng rồi!
Hoàng Bảo Câu này cũng đúng thật là. Lục Mạn Mạn không ngờ mạch não của cậu ta sao lại kỳ lạ như vậy, cô cầm lấy một hộp diêm đặt trên bàn khách sạn ném qua: "Đầu óc cậu hỏng rồi, có bệnh rồi!"
Bàn tay Hoàng Bảo Câu chống lên lông mày, nghiêng mặt nhìn cô từ kẽ ngón tay, cắn cắn môi nói: "Đầu óc tôi không có bệnh, tôi chỉ muốn ở bên cạnh em, không cần nhiều, một tháng có một tuần cũng được."
Nhìn vẻ mặt Lục Mạn Mạn không biết nên làm gì, cậu ta nói với cô: "Hồng Kông có nhiều đàn ông giàu có cưới mấy người vợ. Em có bản lĩnh hơn nhiều so với những người đàn ông khác, bọn họ có thể em cũng có thể, chỉ cần em đồng ý..."
Lục Mạn Mạn đứng lên, tìm đồ đạc xung quanh.
Hoàng Bảo Câu vừa ôm mặt ngửa ra phía sau vừa vội vàng nói xong vài câu cuối cùng: "Tôi ở lại Hồng Kông cũng không cản trở được chuyện của anh ta, là anh ta không đủ rộng lượng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận