[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 379: Hồng Kông (3)

Chương 379: Hồng Kông (3)Chương 379: Hồng Kông (3)
Lục Mạn Hương rất nhớ em gái, cứ nắm tay Lục Mạn Mạn nói một mạch, mãi đến khi Trần Văn Quân ôm eo cô ấy, nhắc cô ấy nên để em gái nghỉ ngơi trước, lúc này cô ấy mới dừng lại, kéo em gái ra ô tô.
Cũng giới thiệu em gái với chồng sắp cưới.
Ấn tượng đầu tiên của Lục Mạn Mạn về Trần Văn Quân cực kỳ tốt, anh ấy nói chuyện khiêm tốn lễ độ, đứng cùng với chị gái đúng là một cặp trai tài gái sắc, hết sức xứng đôi. Bọn họ lái một chiếc Suzuki Jimny cũ, xe được bảo dưỡng vô cùng tốt, có thể thấy là đã sử dụng từ rất lâu nhưng không đổi chiếc mới, điều này cũng nói lên nhiều thứ về thái độ sống của chủ xe.
Mà chủ xe chính là Trần Văn Quân.
Trần Văn Quân cũng không nói những lời mà đàn ông khác hay nói khi gặp Lục Mạn Mạn lần đầu, như là khen cô trẻ trung xinh đẹp gì gì đó, chỉ bảo chị cô thường nhắc về cô, rất nhớ cô, anh ấy hy vọng em gái có kỈ niệm vui vẻ ở Hồng Kông.
Trên đường đi, anh ấy còn rất biết cách tạo không khí vui vẻ, đề cập đến chuyện mình đặt tên tiếng Anh cho Lục Mạn Hương là Aimanda, vì Aimanda trong tiếng Trung có nghĩa là hiền lành, thanh lịch, luôn coi việc giúp đỡ mọi người là niềm vui, anh ấy cảm thấy Lục Mạn Hương chính là một cô gái như vậy. Nhưng Lục Mạn Hương nói phải đợi em gái sang, nghe ý kiến của em gái trước.
Trần Văn Quân ngồi lái xe, nói xong câu đó thì liếc nhìn Lục Mạn Hương qua kính chiếu hậu, mỉm Cười.
Lục Mạn Hương ôm cánh tay Lục Mạn Mạn, cười cười liếc anh ấy một cái, nói với Lục Mạn Mạn rằng, thực ra là vì Aimanda dễ bị gọi nhầm thành Amanda, cô nghe thấy không thích lắm, nên mới không chịu dùng cái tên tiếng Anh đó.
Trần Văn Quân nói, cô ấy cũng bảo sẽ nghe theo ý kiến của em gái, sao bây giờ lại không chịu nhắc đến nữa.
Hai người bắt đầu khẩu chiến, cãi qua cãi lại khiến Lục Mạn Mạn cảm thấy mùi vị tình yêu ngọt ngào giữa hai người nồng quá, nhưng nhìn chị mình tươi tắn, vui vẻ như thế, cô thực sự rất mừng cho chị.
Ngày Lục Mạn Mạn sang cũng trùng hợp là ngày ông Lục vừa xuất viện về nhà.
Ông Lục sống trong một toà biệt thự ba tầng ở lưng chừng núi.
Lục Mạn Hương dẫn Lục Mạn Mạn về, thư ký Đổng bèn đi ra đón, nói ông cụ muốn gặp Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Hương đang định đi cùng thì bị thư ký Đổng ngăn lại.
Lục Mạn Mạn gọi điện báo bình an cho Chu Nghiêm Phong trước rôi mới đi gặp ông Lục.
Trước đó, Lục Mạn Mạn đã nghe chị nói qua điện thoại, biết được gan của ông Lục không được khoẻ, thứ gọi là can khí không thông thì sinh trăm bệnh, có nghĩa là gan có vấn đề gì thì sẽ dễ mắc nhiều bệnh tật.
Bệnh của ông ấy, có một phần là bệnh trên cơ thể, đồng thời còn có một phần do tâm lý.
Năm đó, ông ấy dẫn vợ đang mang thai rời khỏi quê hương, lên tàu khách đi sang Hồng Kông, nhưng giữa đường, tàu khách lại gặp phải sóng to gió lớn trên biển, cuối cùng chỉ còn một mình ông ấy cập bến được tới Hồng Kông.
Sau đó lại bị buộc phải cắt đứt liên lạc với gia đình ở trong nước, cho nên mới tích tụ trong lòng suốt một thời gian dài, làm tổn hại thân thể.
Lục Mạn Mạn không phải là nguyên chủ, tất nhiên đây là lần đầu gặp người cậu này, lúc đi vào, thấy ông ấy ngồi trên ghế sô pha đơn trong phòng khách nhỏ, không biết có phải do bệnh tật làm suy nhược cơ thể hay không mà ông ấy, rõ ràng tuổi chưa quá già, lại rất gầy, trên chân đắp một tấm chăn mỏng, nằm trên ghế sô pha, trông vô cùng gầy guộc bé nhỏ.
Chẳng qua, có vẻ tinh thần vẫn rất tốt.
Ông ấy đang cầm một quyển sách kinh tế phương Tây lật xem, bên cạnh có một người giúp việc đứng đó, sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào. Nghe tiếng Lục Mạn Mạn bước vào, ông ay đóng sách lại, trước tiên bảo người giúp việc ra ngoài, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt có phần quan sát đánh giá, cũng xen lẫn ý cười, nói: "Mạn Mạn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận