[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 319: Gia That CO Phuc. (2)

Chuong 319: Gia That CO Phuc. (2)Chuong 319: Gia That CO Phuc. (2)
Anh mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây gọn gàng, trông có vẻ rất điềm đạm.
Không hề giống với người vừa mới tập thể dục xong, cái kiểu mà cực kỳ sảng khoái và tràn đầy năng lượng ấy.
Có hơi khác với cái đó một vài chỗ.
Lão gia so gáy, cũng không biết là anh có đến cơ quan hay không.
Lão phu nhân lo lắng: "Mạn Mạn đâu, xe của con bé còn ở bên ngoài, không phải Mạn Mạn có nói sẽ đi tới Tiểu Dương Lâu sao?"
Chu Nghiêm Phong đặt tờ báo xuống, đứng dậy giúp bưng đồ vào bếp.
Vừa trả lời: "Sáng nay con về sớm quá nên lỡ quấy rầy lúc cô ấy đang nghỉ ngơi, để cô ấy ngủ thêm chút nữa."
Lão phu nhân nói: "Vậy sao con không ở lại với con bé luôn đi. Về được một chuyến như này cũng không dễ dàng gì, không lo ở cùng vợ đi chứ còn xuống đây làm gì nữa?"
Nói cũng đúng.
Chu Nghiêm Phong quyết định nghe lời mẹ.
Phòng ngủ thoạt nhìn có vẻ bừa bộn, nhưng ga trải giường và chăn bông đã giặt xong được gấp lại đặt ở bên cạnh lò sưởi, gần cả tấm nệm dày trên giường bị lộ ra ngoài và Lục Mạn Mạn đang ngủ trong đó, đã thế dưới người còn không trải giường chiếu đơn, cô chỉ ôm lấy một cái chăn mới, một nửa để nằm, một nửa để đắp.
Chợt nghe thấy tiếng động ở cửa nên người nằm trên giường mở to mắt nhìn Chu Nghiêm Phong đang đi vào, cả người uể oải không còn miếng sức cũng gắng hỏi: "Sao anh lên đây nữa thế?"
Lúc trước Chu Nghiêm Phong bị cô đá xuống lầu đi đóng kịch, mặc dù cảm thấy không cần thiết phải giấu đầu hở đuôi như vậy, nhưng làm thế thì cũng không có lý do gì để người lãnh đạo có thể chõ mỗõm vào.
Sau khi anh nói cho cô biết là lão phu nhân bảo anh đi chăm con dâu của bà ấy thì cũng tiến đấy sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi nói: "Có tốt hơn chưa?”
Hai má Lục Mạn Mạn vẫn nóng bừng, tay chân thì không còn chút sức lực nào, không đếm được chính xác số lần chống đẩy như cô bạn gái xinh đẹp trong bài viết kia, nhưng có đồng hồ tính giờ, và nó kéo dài hơn nửa giờ, ít nhất là hơn sáu trăm.
Điều kinh ngạc nhất là sau khi nghỉ ngơi thì anh lại bước xuống giường và chăm chỉ thay ga, giặt chung với chăn bông trong phòng làm việc, nệm không tốt, thậm chí có lau vào cũng không sạch, lâu ngày sẽ thấm nhiều nên cần phơi khô.
Cô lấy tay để giãy ra khỏi chăn và nhéo nhéo lên cách tay anh, không thèm trả lời câu hỏi kia mà chỉ nói chắc nịch: "Ai mà cưới anh thì về già chắc có phúc lắm."
Chu Nghiêm Phong hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô: "Chu phu nhân, vậy tôi chúc mừng cô trước nhé."
Ngay sau đó Lục Mạn Mạn mới hiểu anh có ý gì nên thẳng tay nện anh một cái.
Chu Nghiêm Phong chỉ cười không nói gì!
Lúc anh đi lên còn tiện tay pha cho Lục Mạn Mạn một ly mật ong, đỡ cô dậy cho cô húp mấy hớp rồi lại xoa xoa thắt lưng cho cô, sau đó xoa đến chân để giúp cô nhanh chóng lấy lại sức.
Chu Bỉnh về đến nhà nửa giờ sau, trong phòng bếp là lão phu nhân và dì Điền đang thái thịt rửa rau và chuẩn bị nguyên liệu để làm món lẩu.
Đúng, hôm nay ăn lẩu.
Không cần nguyên liệu quá phức tạp, dùng một nồi nước luộc thịt xương heo và chân gà cũng rất ngon, táo đỏ, nhãn, lá nguyệt quế, hành lá và gừng đều được cho vào để tăng mùi thơm, khử mùi tanh. Thêm một ít đầu và vỏ tôm vào để hương vị thơm ngon hơn.
Lão gia cũng không nhàn rỗi, ông ấy lấy ra chai rượu Mao Đài mà lần trước cha Bùi "biếu" để bày ra, còn đặt một bếp lò dầu hỏa trong phòng khách, cái không thể trên bàn ăn lẩu. Lát nữa cả nhà sẽ ăn trong phòng khách, đặt nồi lên bếp dầu và bày nguyên liệu để ngay trên bàn trà. Chu Chỉ Chi rất hào hứng mangoinay tưng tưng trên ghế sô pha.
Khi thấy Chu Bỉnh vừa trở về thì lão gia cũng nhờ cậu lên lầu trên gọi chú và thím, đồ chuẩn bị sắp xong rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận