[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 145: Không Giao Lưu (1)

Chương 145: Không Giao Lưu (1)Chương 145: Không Giao Lưu (1)
Ngày đó bên này anh sắp xếp xong xuôi, sau khi trở về vẫn bận rộn công việc cũng không đến bên này. Tuy nhiên cũng không rõ là anh biết Lục Mạn Mạn không phải là người an phận, hay là sợ cô ở bên này không thành thật mà ngủ cùng giường với chị gái nguyên chủ, ngày hôm sau anh lập tức sai người đưa cho Lục Mạn Mạn khăn trải giường sạch sẽ, quần áo, đồ lót của cô, cái gì lược gương cùng với một đống chai lọ chăm sóc da của cô, còn có đệm mềm không biết lấy từ đâu ra, đóng gói toàn bộ đưa đến nhà khách mà buổi tối cô trở về ở.
À, còn có hai cuốn văn học dành thời gian để đọc.
Tóm lại sắp xếp đến nơi đến chốn cho người vợ trên danh nghĩa như cô.
Đúng vậy, người vợ trên danh nghĩa.
Bây giờ nếu Lục Mạn Mạn còn chưa nhận rõ vị trí của mình vậy thì thật sự là mắt mù, bộ não vẫn thông minh khéo léo từ nhỏ đến lớn cũng vô dụng.
Vì thế cho tới bây giờ cô chưa từng nằm chung cùng ai, lại ngoan ngoãn an phận nằm chung với chị gái của nguyên chủ 5 ngày.
Tất cả mọi thứ đã được chất trên xe.
Chu Nghiêm Phong đưa tay tới lấy túi xách trong tay Lục Mạn Mạn.
Điểm này của anh rất tốt, nhìn lạnh lùng uy nghiêm không dễ tiếp xúc nhưng thật ra trong cuộc sống lại là người ti mi biết quan tâm, uống say không cần nói cũng sẽ ôm cô trở vê phòng, trong quán cơm nhỏ không cần nói cũng sẽ chủ động lấy khăn tay ra lau sạch bàn ghế cho cô, những việc như bôi kem dưỡng da có thể được thực hiện một cách sành sỏi.
Dù sao ngoại trừ việc không lên giường với cô thì những thứ khác không tìm ra được một chút tật xấu.
Nhưng lại lấy sự lịch lãm và chu đáo của anh làm vốn liếng một tấc lại muốn tiến một thước thì cô không biết sẽ làm ra bao nhiêu chuyện cười.
Cô rất thích anh, có thể là kiểu thích khuôn mặt và vóc người của anh, thậm chí khi đùa giỡn mỹ nhân kế với anh đã bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc, nhưng Lục Mạn Mạn thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu đàn ông. Mặc dù người đàn ông này là cực phẩm quyên cao chức trọng lại lạnh lùng rất khó gặp được, nhưng cũng không đến mức vì bám lấy anh mà giống như một hôn quân trầm mê sắc đẹp rồi mặt mũi cũng không cần.
Thật không đến mức đó.
Lục Mạn Mạn cười tủm tỉm nhìn anh tránh đi.
Tiểu Từ vừa mới đỡ chị vợ của thủ trưởng lên xe, ngẩng đầu chỉ thấy thủ trưởng vốn muốn giúp phu nhân xách túi xách, kết quả bị phu nhân vòng qua anh trực tiếp mở cửa xe rồi đi lên, từ đầu đến cuối không hề giao lưu với thủ trưởng. Không, không thể nói là hoàn toàn không có giao tiếp.
Trong đầu Tiểu Từ phát lại hình ảnh kia một chút, phu nhân cười tủm tỉm nhìn thủ trưởng một cái... Lúc này không phát lại còn tốt, một lần phát lại không hiểu sao Tiểu Từ cảm giác da đầu hơi tê dại, tim đập thình thịch.
Nụ cười và ánh mắt của phu nhân nhìn rất ẩn ý, sao cứ như thể thủ trưởng đã làm chuyện tốt gì sau lưng cô, muốn phân rõ giới hạn với thủ trưởng, cảnh cáo thủ trưởng tốt nhất là thức thời một chút, cách xa cô một chút đừng trêu chọc cô?
Rõ ràng hai người đã 5 ngày không gặp mặt.
Sáng sớm thủ trưởng làm xong công việc thì lập tức xuất phát, có thể nói ngựa không ngừng vó mà chạy về phía trước, trên đường còn nhìn đồng hồ đeo tay vài lần.
Dù sao tâm trạng cũng có chút gấp gáp không che giấu được.
Tiểu Từ vốn còn rất chờ mong phu nhân giống như thường ngày nũng nịu chào đón, đường mật ngọt ngào với thủ trưởng một chút, dù sao cũng là cặp vợ chồng mới cưới mà.
Kết quả chỉ có...
Tiểu Từ nói không thất vọng là giả, sau đó đầu lập tức đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía thủ trưởng, trông cậy có thể nhìn ra gì đó từ chỗ thủ trưởng, kết quả một tay thủ trưởng còn đang giơ ra giữa không trung, biểu cảm trên mặt đều cứng đờ, mặt mày hiếm hoi có chút hoang mang...
Vẻ mặt này vừa nhìn thấy còn ngốc hơn so với cậu ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận