[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 170: Yêu Ai Yêu Cả Đường Đi 8 ~

Chương 170: Yêu Ai Yêu Cả Đường Đi 8 ~Chương 170: Yêu Ai Yêu Cả Đường Đi 8 ~
Chu Nghiêm Phong hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện mẹ mình suy nghĩ thật chu đáo, đưa mắt nhìn qua Lục Mạn Mạn, thấy cô làm theo ý mẹ anh vui vẻ nói: "Được, mẹ, con sẽ dành thời gian đi với mẹ.”
Lão phu nhân lập tức mỉm cười.
Trong mắt bà, cô con dâu này ngoan ngoãn nghe lời nhất.
Nhưng sau đó bà lại quay đầu lại bắt đầu quan tâm đến con trai: "Nghiêm Phong, hôm qua mẹ thấy sắc mặt con không được tốt, Chu Bỉnh nói lúc trước có lúc con bị áp lực công việc tới ngã bệnh, còn phải nằm viện, có chuyện này không?
Chu Nghiêm Phong khó mà mở miệng.
Ngay khi anh định trả lời qua loa, đôi mắt sắc bén của lão gia quét qua giữa anh và Lục Mạn Mạn, rồi nhắm vào anh: "Con không cần nói!"
Sau đó ông ấy quay đầu lại, dùng giọng điệu hòa nhã hỏi Lục Mạn Mạn: "Man Mạn, con có biết bệnh tình của Nghiêm Phong không?"
Những ngón tay dưới bàn của Chu Nghiêm Phong lập tức nắm chặt lại.
Hôm qua lúc đến đây cha anh không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài, chắc là sáng nay lúc đi theo Chu Bỉnh ra ngoài tập luyện đã nghe được gì đó, phát hiện được cái gì đó.
Chuyện anh bị ốm được che đậy kín đáo, không để cho bất kỳ ai nói đến tai Lục Mạn Mạn, có rất nhiều phụ nữ trong vùng đi thẩm mỹ viện, đề phòng người ở đây biết chuyện, anh không nằm điều trị ở Bệnh viện Đa khoa Quân khu.
Vì vậy, Lục Mạn Mạn theo lý là không thể biết.
Nhưng lão gia lại biết, khả năng là buổi sáng đi nói chuyện phiếm với người bên ngoài, nghe người bên ngoài nói lúc trước có một thời gian không thấy anh ở cơ quan, không biết anh đi đâu.
Lão gia nghe thấy tin tức này, sẽ nghĩ anh chẳng qua là mệt quá bị ốm nằm viện thôi, làm sao hàng xóm có thể không biết, sau đó lại tưởng rằng anh tránh tai mắt của mọi người.
Dù sao những việc không thể tránh khỏi trong cuộc sống hàng ngày như bị ốm hay nhập viện không liên quan đến bí mật nhà nước, cũng không cần tránh tai mắt người khác
Sau đó, ông lại nghi ngờ lý do trốn tránh của anh có liên quan gì đó đến quan hệ hôn nhân.
Nếu như lúc này Lục Mạn Mạn nói biết, chính là đứng về một phía với anh, cần phải nói ra lý do tránh tai mắt người khác.
Nếu Lục Mạn Mạn nói không biết, lão gia sẽ lại một lần nữa nghi ngờ tính chân thật của cuộc hôn nhân này. Trả lời thế nào không quan trọng nhất, quan trọng nhất là Lục Mạn Mạn không biết, khi đột nhiên bị lão gia hỏi như vậy, trong lòng cô sẽ cảm thấy không chắc chắn, cô cần suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, lúc này sẽ do dự, không biết rằng lúc này do dự đã lộ ra manh mối.
Đây là một cách suy nghĩ hợp lý, thế nào cũng sẽ tìm ra sơ hở.
Đây chính là chỗ lợi hại của lão gia.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, một giây sau Chu Nghiêm Phong đã thấy phản ứng do dự trên mặt Lục Mạn Mạn.
Nhưng trong một lần ngoài ý muốn, cô dựa theo phản ứng chân thực đó quay đầu lại, đặt một đôi tay mềm mại lên cánh tay anh, chỉ trong vài giây, cô đã nghĩ ra nên nói gì: "Anh nằm viện chuyện lớn như vậy, sao Chu Bỉnh biết mà em không biết?"
Chu Nghiêm Phong nuốt nước bọt, đúng là... thật sự khâm phục cô.
Chu Nghiêm Phong ngưỡng mộ cô tự tận đáy lòng vì cách cô phản ứng nhanh chóng khôn ngoan mà không để lại bất kỳ dấu vết nào trước mặt lão gia.
Anh không nhịn được vươn tay năm lấy tay cô, nhướng mày nói: "Anh sợ em lo lắng, huống chỉ lúc đó em quá bận rộn, anh không muốn em phân tâm”
Khi người ta bộc lộ cảm xúc thật, họ thường không kiềm chế được hành vi của mình, anh không kìm được vươn tay nắm tay cô, động tác cầm cũng rất cẩn thận nhưng anh lại thận trọng như sợ cô sẽ tức giận.
Lục Mạn Mạn không cho anh cơ hội này, cô rút tay lại.
Cô tức giận đến không còn gì để nói: "Em là ai gì đối với anh hả? Chu Nghiêm Phong, cho dù anh không muốn em lo lắng phân tâm, nhưng anh làm như vậy cũng quá đáng rồi. Anh có biết hành vi của mình là gì không? Là tước đi quyền làm vợ của em!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận