[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 468: Thoai Mái (2)

Chương 468: Thoai Mái (2)Chương 468: Thoai Mái (2)
Anh vội cúi đầu ăn từng thìa cháo kê do Lục Mạn Mạn múc cho, ừ, từ hôm nay trở đi, anh cũng là người có vợ quan tâm.
Nhưng vợ anh có lòng là đủ rồi, sao anh nỡ bảo cô cứ mãi bưng bát giơ thìa đút cho anh, ăn ba bốn miếng rồi nhận lấy bát, sau đó chỉnh lại tư thế cho Lục Mạn Mạn, cầm thìa đổi thành anh đút cho cô.
Lục Mạn Mạn ăn hai miếng rồi thôi, nghiêng đầu sờ mặt anh nói: "Củ từ bổ ty kích thích thèm ăn, anh nên ăn nhiều một chút."
Chu Nghiêm Phong gắp cá cho cô, chọn phần thịt non mềm chắc, đầy đặn nhất phía dưới đầu cá.
Lục Mạn Mạn cũng gắp cá cho anh, cô biết chỗ nào có giá trị dinh dưỡng cao nhất, đó là miếng thịt màu đỏ trắng đang xen cách mang cá chưa đến hai cm, trong quá trình liên tục vận động hô hấp đã biến nó thành phần thịt vô cùng chất lượng.
Cô gắp lên nhét vào miệng Chu Nghiêm Phong.
Chu Nghiêm Phong chẳng có chú ý gì trong ăn uống, trong mắt anh bụng cá là nơi ngon nhất, nhưng bình thường Lục Mạn Mạn lại chẳng ham thích gì vị trí này, cả con cá chỉ chạm vào một hai chỗ. Anh thấy bình thường cô hay ăn bộ phận nào thì cũng chọn chỗ đó đút cho cô, thấy cô mi mắt đưa tình, cười nhét một miếng thịt vào miệng mình, anh biết hôm nay cô đã chia sẻ phần ngon nhất với anh.
Ngón tay Chu Nghiêm Phong vuốt ve cằm cô, cảm thấy cô vừa trẻ con vừa đáng yêu.
Hai người vừa ăn cơm vừa bàn bạc việc nhà sau này, chẳng hạn như có nên mời bảo mẫu dọn phòng, làm cơm gì đó hay không, chẳng hạn như nhà cửa nên trang trí lại thế nào.
Kỳ thật Lục Mạn Mạn không muốn mời bảo mẫu, nhà cửa bên này không giống với ở thành phố Thiên Khánh, thành phố Thiên Khánh có cả một khu nhà nhỏ, cô và Chu Nghiêm Phong ở trên lầu, dì Điền ở tang một nên không quấy ray đến cuộc sống của họ, bên này ở tầng một tuy rất rộng rãi, tổng cộng ba phòng, có nhà bếp phòng khách nhà vệ sinh độc lập, bên ngoài còn có một ban công lớn, nhưng tìm bảo mẫu, khu vực hoạt động đều tập trung tại một nơi, Lục Mạn Mạn ít nhiều vẫn hơi không được thoải mái.
Cảm giác không thoải mái này đặc biệt xuất hiện vào ban đêm lúc cô và Chu Nghiêm Phong tán tỉnh nhau.
Chưa nói đến buổi tối, nếu ban ngày họ đúng lúc rảnh rỗi nên ở nhà, muốn vui vẻ một chút còn phải vắt hết óc tìm cớ bảo dì bảo mẫu ra ngoài, lỡ dì bảo mẫu về sớm thì xấu hổ lắm.
Cô vừa nói ra vấn đề này, vẻ mặt Chu Nghiêm Phong liền cứng đờ, xoa cái đầu nhỏ của cô, nói sao đây... Góc độ suy nghĩ vấn đề của Mạn Mạn nhà anh, lâu nay nhìn thò như thiên mã hành không*, nhưng ngâm kỹ thì lại vô cùng sát với thực tế.
(*) Nguyên văn: 4⁄7, nghĩa là ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.
Thật sự thì Chu Nghiêm Phong cũng không muốn trong nhà có người ngoài, nhưng anh sống một mình, tự dọn dẹp việc nhà, cơm nước đến nhà ăn giải quyết, thế nào cũng dễ nói. Giờ vợ anh đã về, anh có thể tiếp tục lo việc nhà nhưng không thể cứ bảo vợ xuống nhà bếp ăn cơm mãi.
Nhưng cũng dễ giải quyết.
Anh nhanh chóng nói chỉ cần nhờ bảo mẫu đến nấu hai bữa trưa và tối là đủ, tiện thể làm chút việc nhà, việc còn lại anh tan tâm rồi về làm.
Về phần bữa sáng, không cần phiền bảo mẫu phải đến sớm lo liệu, anh tự xử được, nấu trứng gà, sữa bò, mì sợi gì đó, anh biết làm mấy món đơn giản, nếu Lục Mạn Mạn muốn ăn thịnh soạn hơn chút thì nhờ bảo mẫu làm ít xíu mại hoành thánh, sáng anh hâm nóng cho cô ăn.
Lục Mạn Mạn muốn ăn cháo tôm nấm hương mà trước kia lão phu nhân và dì Điền hay nấu, hay là canh tảo tía viên gì đó, anh cũng có thể học cách làm, hoặc ra ngoài mua, đồ ăn sáng ở Dương Thành vẫn rất đa dạng.
Lục Mạn Mạn sờ tay anh, như vậy chẳng phải sẽ khiến anh vất vả lắm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận