[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 296: Chim Sáng (1)

Chương 296: Chim Sáng (1)Chương 296: Chim Sáng (1)
Nhưng nếu gọi được thì sao nữa, tốn công sức chuyển qua chuyển lại nửa ngày không lễ chỉ để chào nhau mấy câu?
Lục Mạn Mạn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, kim giờ đã quay gần đến số 10.
Còn không bằng để anh nghỉ ngơi cho khỏe.
Bên ngoài đêm lạnh như nước.
Lục Mạn Mạn cầm điện thoại lên lại không nỡ, cuối cùng vẫn đặt xuống, nhẫn tâm với lòng quyết định không gọi...
Sáng hôm sau, Lục Mạn Mạn dậy rất sớm.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, dì bảo mẫu còn chưa đến làm điểm tâm, cô pha một tách cà phê, dựa vào lan can hành lang dưới lầu, vừa cầm thìa nhỏ khuấy đều cà phê, vừa hít thở không khí trong lành tươi mát bên ngoài.
Thái Châu là người đầu tiên đến sớm.
Anh ấy biết Lục Mạn Mạn trừ khi có việc buộc phải chờ đợi, nếu không cô thà làm cú đêm chứ nhất quyết không làm chim sáng sớm.
Cầm chìa khóa mở cổng, thấy được bóng dáng của cô, đúng là hình ảnh hiếm thấy: "Tiểu Mạn, dậy sớm thế à?"
Lục Mạn Mạn đang ngẩn người, nhấp một ngụm cà phê, lên tiếng chào hỏi Thái Châu. "Chào buổi sáng, anh Thái."
Thái Châu đi đến quan sát vẻ mặt của cô: "Sao vậy, mới sáng ra mà buồn bã ỉu xìu thế?"
Còn sao trăng gi nữa.
Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa vướng tương tư, lại khổ vì tương tư.
Thôi bỏ đi.
Không nghiêm trọng đến vậy.
Chỉ là ở sân ga chia tay quá vội vàng, một câu nói từ biệt cũng không nói, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ là bóng dáng cũng chẳng nhìn thấy được.
Ít nhiều gì cũng có chút khó chịu.
Buổi tối hôm qua, cô nằm mơ.
Nhưng vào lúc tình yêu nồng đậm vương vấn, Từ Hòa Bình không biết ở đâu tự nhiên xuất hiện, cầm một cây dao đâm mạnh vào người cô, nói cô dựa vào cái gì mà ở chỗ này vui vẻ cùng người yêu, trong khi cô là đầu sỏ cản trở chuyện yêu đương của anh ta cùng với chị gái cô.
Vừa nhìn thấy máu, cô sợ hãi đến mức lập tức tỉnh lại.
Nửa đêm, một thân mồ hôi lạnh vọt vào phòng tắm.
Sau đó, một chút cũng không ngủ được.
Tuy nhiên, cũng chẳng phải do giấc mộng kinh dị kia, không phải cô xem thường Từ Hòa Bình, nhưng một người hèn nhát như chuột, có thể tạo ra sóng gió gì cho cô chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên chú ý bên cạnh Nghiêm Đại Khoan.
Nghe Thái Châu quan tâm, cô liền nói lên nỗi lo trong lòng: "Chị gái của ta trước đây chưa bao giờ đề cập đến việc thanh lý tài sản của gia đình nhưng hai cậu nhóc này trở về, cha và bà khó tránh khỏi không việc nghi ngờ Tiểu Dương Lâu, sắp tới không biết sẽ quậy đến mức độ nào."
Cô dừng một chút: "Anh nói xem chuyện này cần làm sao để đề phòng?"
Thái Châu nhíu lông mày: "Chỉ nghe chuyện làm trộm, nào có chuyện phòng trộm."
Nghĩ một chút, anh ấy nảy ra ý hỏi: "Hay thử cách này xem, bọn họ đang sợ hai chị em em bắt mất con phải không? Chúng ta làm một vở diễn đi, tôi tìm hai người qua bên đó, mỗi ngày quanh quanh quẩn quẩn trước cửa nhà họ, lúc đó, bọn họ sẽ lo lắng con bị bắt mất."
Lục Mạn Mạn mắt sáng rực lên: "Vậy thì tốt quá, sau này chỉ có bọn họ trốn tránh chúng ta."
Nhưng mà đây cũng không phải là kế sách lâu dài, cũng không thể mỗi năm mỗi tháng kiếm hai người qua bên đó đóng kịch được.
Thái Châu nói: "Em không biết đâu, hiện tại, có rất nhiều người đến miền nam làm công."
Lục Mạn Mạn lập tức hiểu rõ: "Vậy thì làm theo cách anh nói đi!"
Đang nói chuyện thì dì bảo mẫu tới, thuận tiện đem theo sữa tươi mới, thấy Lục Mạn Mạn cũng bất ngờ: "Tiểu Lục dậy sớm thế?"
Lục Mạn Mạn cười: "Dạ."
Dì bảo mẫu thấy cô mới sáng sớm đã uống cà phê: "Uống ít một chút, lập tức có bữa sáng ngày."
Nói xong liền bước nhanh vào cửa sảnh.
Thái Châu mỗi ngày đến đây từ rất sớm, ngoại trừ việc thu dọn kho hàng, chuẩn bị các công việc trong ngày, cũng thuận tay quét sạch đình viện.
Nói với Lục Mạn Mạn một tiếng sau đó bắt đầu làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận