[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 343: Di Can (1)

Chương 343: Di Can (1)Chương 343: Di Can (1)
Lục Mạn Mạn càng nghĩ càng rối, nếu như đi theo mạch suy nghĩ của cô, cho dù có người tìm đến, thì cũng chỉ có mình Triệu gia mới rảnh vậy thôi, hoặc là cha của đứa bé kia, dù sao thì Triệu Nhạn hứng lên vác cái bụng bầu chạy qua đây, gia đình chắc cũng lo lắng.
Ấy vậy mà ngoài dự đoán, người đến lại là bộ đội.
Không giống như muốn tiếp Triệu Nhạn trở về, mà là muốn bắt cô ta.
Nhưng tung vị trí của Bùi Vọng Tân ra làm chỉ để giờ phải đi bắt cô ta lại?
Thời gian hoàn toàn vừa khít, không chừa chỗ để thở.
Cô vừa mới tiễn người đi, là đã có người đến truy lùng bắt cô ta.
Giống như là hi vọng Triệu Nhạn ở lại đây gây phiền phức cho cô xử lý, chứ không phải là chạy đến chỗ Bùi Vọng Tân gây phiền phức cho bên đó xử lý.
Lục Mạn Mạn nghĩ mãi không ra.
Mẹ của Bùi Vọng Tân thì cứ liên tục nói xin lỗi, thậm chí còn kể khổ với cô: "Con hỏi dì Can thì dì biết hỏi ai, chính bản thân dì cũng không rõ, Triệu Nhạn đứa bé kia thích gì làm nấy, cực kỳ tùy hứng, dì cũng không biết con bé nghe ở đâu xác định được vị trí của Vọng Tân, không nói một tiếng đã chạy qua đó."
Lục Mạn Mạn đành phải an ủi người ở đầu dây bên kia.
Mẹ của Bùi Vọng Tân xuất phát từ lương tâm khuyên nhủ cô hồi lâu, bảo đây là tai bay vạ gió, cô phải xui lắm mới gặp trúng Triệu Nhạn - người có thể đổ trách nhiệm lên đầu cô bất cứ lúc nào, một người phụ nữ mới mang thai, thai nhi còn không ổn định nữa, nhà của bà ấy không dám chửi nặng, trách móc gì cô ta, mà đuổi đi cũng đuổi không được, quá vô tội.
Lục Mạn Mạn chỉ biết phụ họa.
Tai bay vạ gió tự nhiên chạy đến cửa nhà ngồi khóc, thì phải động lòng trắc ẩn thương người thôi chứ biết sao giờ, nên bà ấy cũng không dùng cách øì nặng nề để xử lý, truyền ra ngoài người ta còn khen nhà bà ấy rộng lượng.
Sau khi tiết mục kể khổ của mẹ Bùi Vọng Tân kết thúc, dường như mới sực nhớ hỏi han Lục Mạn Mạn gần đây thế nào, Chu Nghiêm Phong đã trở lại từ buổi diễn tập chưa.
Nói một hồi thì chủ đề chuyển lên người chị gái cô, bà ấy nghe mẹ chị Bùi Cẩm nói là chị cô sau khi ly hôn thì nhất quyết không tái hôn nữa đúng không.
Như là người lớn trong nhà quan tâm đến cuộc sống và chuyện tái hôn của chị gái cô. Lục Mạn Mạn lúc này mới kể lại một phân chuyện cậu đã tiếp chị gái đi sông Hương, đồng thời cười cười nói: "Hiện tại con cũng không lo lắng chuyện tái hôn của chị con lắm, mà nào đến lượt con đâu, dù sao thì trong nhà có trưởng bối, mấy chuyện tình cảm như kết hôn, tái hôn này, ắt là có trưởng bối quan tâm giải quyết."
Mẹ Bùi Vọng Tân nói theo: "Con nói rất đúng, ngoại hình con xinh đẹp, tư chất thông minh lại rất có bản lĩnh, chắc chắn chị con cũng không thua kém gì, cậu con có công ty lớn, tất nhiên là có thể tìm một chàng trai tuấn tú tài giỏi xứng đôi với chị con."
Lục Mạn Mạn thiếu chút nữa cười lạnh thành tiếng, bây giờ mà còn không hiểu nữa thì mới có vấn đề, Bùi gia nắm trong tay nhất cử nhất động của Bùi Vọng Tân, Bùi Vọng Tân năng suất chạy đến Tiểu Dương Lâu đều đều như thế, trong nhà chắc chắn sẽ điều tra được anh ấy đang theo đuổi chị cô.
Bùi gia không hi vọng anh ấy "lầm đường lạc bước", cưới gái đã ly hôn vào cửa, hết cách mới mặc kệ Triệu Nhạn quậy phá, khóc nháo, sau đó lại gọi điện thoại đến an ủi, mặt ngoài là an ủi, nhưng mục đích thật sự là muốn bảo chị cô tốt nhất nên ở bên kia cả đời luôn đi.
Chị cô khi nào có ý gả vào nhà này mà bọn họ đuổi như đuổi tà vậy, nói cho biết, Bùi Vọng Tân còn không có cửa "gả" vào nhà cô nữa cơ. Lục Mạn Mạn che loa điện thoại lại cười cười: "Cảm ơn ý tốt của dì."
Mẹ Bùi Vọng Tân ừ hai tiếng, nói vài câu tạm biệt rồi cúp điện thoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận