[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 191: Lấy Lòng (1)

Chương 191: Lấy Lòng (1)Chương 191: Lấy Lòng (1)
Bà Chu ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, ánh mắt giống như muốn nói vì sao lại tranh việc với mẹ, sau đó có lẽ nhận ra đây là chồng của Mạn Mạn, dặn anh lột vỏ tôm cẩn thận mới không tình nguyện thay đổi mà vị trí.
Chu Nghiêm Phong biết Lục Mạn Mạn giữa trưa đã ăn cơm, bụng cô nhỏ, để cô ăn quá nhiều sẽ không tiêu hóa được, nhưng cô cũng không nói với cha mẹ anh, không muốn từ chối ý tốt của người lớn, cho nên anh đút cho cô một miếng, để cô chậm rãi nhai, còn anh lặng lễ ăn thay cô một phần.
Kết quả lúc này mới ăn hai miếng, ông Chu bỗng nhiên liếc mắt trừng anh: "bốp" một cái đập vào tay anh.
Ánh mắt kia như muốn nói, đường đường là một người đàn ông lại không biết xấu hổ ăn vụng tôm của con dâu ông?
Chu Nghiêm Phong: "..."
Lục Mạn Mạn trở lại phòng, nhớ lại một màn kia mà cô vẫn không nhịn được cười. Hơn nữa nghe bà Chu nói về hai người con trai nhà họ, anh cả từ nhỏ đã rất ngốc rất ngây thơ, là một người cố chấp cứng đầu. Mỗi lần ông Chu nóng giận, người bị đánh bị mắng đều là anh cả. Còn con thứ Chu Nghiêm Phong này nhìn ngoài mặt thì nghiêm túc nhưng thực ra anh chính là người quỷ kế đa đoan, thâm tàng bất lộ. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị ông Chu đánh mắng gì.
Ngay cả khi sắp bị mắng hay bị đánh thì anh lại nói đạo lý một hồi, không biết sao có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục, ngay cả ông Chu nóng tính cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn, bất lực không thể phát cáu được.
Lần trước ông Chu giáo huấn anh cũng là lần đầu tiên, hôm nay cũng là lần đầu tiên ông ấy suýt rút dây lưng. Ai bảo anh không biết điều như vậy, lột tôm cho cũng có thể tự nhét vào miệng mình.
Nhưng cười thì vẫn cứ cười, điều đáng buồn là bởi vì có ông Chu nhìn chằm chằm nên cô phải gắng gượng ăn hết nửa đĩa tôm. No muốn chết mất!
Buổi chiều cô còn phải đi bệnh viện nữa.
Trở về phòng, Mạn Mạn lập tức ngã ngay lên giường.
Chu Nghiêm Phong bị cô cười nhạo suốt quãng đường lên cầu thang trở về phòng, anh thản nhiên đáp trả một câu: "Đời này chịu thiệt thòi đều ở trên người em."
Cô càng cười lớn hơn.
Nhìn người vừa trở lại phòng lập tức đáng thương nằm trên giường ôm bụng, rốt cuộc anh cũng không đành lòng mà ngồi xuống bên cạnh nói: “Tôi xoa cho em."
Lục Mạn Mạn gác hai tay trên đỉnh đầu: "Đến đây." Anh giúp cô điều chỉnh tư thế ngủ một chút rồi phủ tay lên, nhìn cô thoải mái nheo mắt lại, hơi cúi người xuống thương lượng: "Khoảng thời gian này em ở lại trong nhà đi."
Lục Mạn Mạn khẽ híp mắt, ánh nắng ấm áp buổi trưa chiếu lên mặt anh. Cô vẫn thản nhiên như trước, dáng vẻ không chút để ý, hỏi: "Vì sao?"
"Hôm nay tôi đã hẹn bác sĩ để mẹ giúp em chăm sóc cơ thể."
Chu Nghiêm Phong nói xong lại nâng bàn tay bị thương kia lên: "Chuyện này cũng không có cách nào. Lần trước em diễn rất tốt, cha mẹ đều cho rằng vợ chồng chúng ta hòa hợp, lần này tôi bị thương em cũng thấy rồi, em không thể lấy cớ bận công việc để trốn ra ngoài coi như không thấy được."
"Cha mẹ sẽ nghỉ ngờ." Anh nhẹ nhàng nói tiếp.
Lục Mạn Mạn cười khúc khích: "Anh cứ việc nói thẳng anh muốn em ở lại trong nhà là được mà."
Mái tóc dài của cô phủ kín gối, ánh mặt trời lay động trên mặt, lông mi dài đung đưa theo nụ cười tựa như cánh bướm đậu trên mặt. Một khuôn mặt thanh tú mê người!
Chu Nghiêm Phong nhìn vậy trong tim không ngừng rung động. Sau khi hầu kết lên xuống hai lần, không nhịn được cúi người xuống, bàn tay cũng chầm chậm trượt lên nắm lấy cánh tay đặt ở một bên của cô. "Đương nhiên tôi rất mong em ở nhà mỗi ngày."
"Nhưng tôi nói thì có tác dụng sao?"
Anh đến gần nhìn chăm chú vào Mạn Mạn, nhẹ nhàng nhéo nhéo cánh tay cô.
Lục Mạn Mạn nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận