[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 106: Bản ThoaThuan. (1)

Chương 106: Bản ThoaThuan. (1)Chương 106: Bản ThoaThuan. (1)
Cô nói xong còn định kiếm cớ rời đi, không kiên nhẫn tiếp tục tán trò chuyện với anh nữa.
Chu Nghiêm Phong không cho cô cơ hội đó, anh đột nhiên nói: "Có lẽ em nên nhìn xa hơn một chút."
Lục Mạn Mạn lộ ra chút hứng thú: "Nhìn xa thế nào?”
Chu Nghiêm Phong: "Theo xu hướng hiện nay, việc thực hiện phổ biến thị trường hóa nhà ở sẽ không còn xa nữa. Giá trị của những ngôi nhà sẽ chỉ tăng lên trong thị trường tương lai, ngược lại số tiền em gửi vào ngân hàng sẽ giảm đi khi giá cả tăng lên."
Lục Mạn Mạn rất ngạc nhiên.
Đất nước còn đang thăm dò việc sử dụng kinh tế thị trường trong xây dựng nhà ở, người này đã có một nhận thức táo bạo như vậy, không sai, việc thực hiện thị trường hóa nhà ở thực sự không còn xa nữa, chỉ thiếu một bước ngoặt quan trọng.
Lục Mạn Mạn nhớ rằng chính cuộc đấu giá năm 1987 đã dẫn đến sự ra đời của các cuộc đấu giá đất đai thương mại.
Lục Mạn Mạn nghĩ đến điều này mà tim đập thình thịch, nếu cô mấy năm nay có thể kiếm được một hai triệu, đến lúc đó đầu tư vào thị trường bất động sản không phải sẽ kiếm được rất nhiều tiền Sao. Nhưng cô ấy giả vờ không hiểu: "Điều này có nghĩa gì, em nghe không hiểu."
Chu Nghiêm Phong không nói nhảm: "Nhà ở sẽ càng ngày càng có giá trị."
Anh nói rõ ràng như vậy, xem ra Lục Mạn Mạn không có lý do gì không nghe lời đề nghị của anh, nhưng cô không phải tùy hứng bán nhà, cô muốn chạy trốn, à không, cô muốn cầm tiền rời khỏi nơi này để sống một thời gian thật vui vẻ.
Chu Nghiêm Phong dường như có ý định ngăn cản...
Cô lấy đâu ra lý do để thuyết phục anh đây?
Lục Mạn Mạn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khoanh tay lại, hơi nghiêng đầu nói với giọng điệu đùa cợt: "Anh không muốn tôi bán nhà vì sợ em lén lút chuyển nhượng tài sản..."
Nói thế nào đây cũng là tài sản chung của hai vợ chồng.
Lục Mạn Mạn cũng không phải thực sự lo lắng rằng Chu Nghiêm Phong sẽ thèm muốn ngôi nhà, nhìn anh không giống loại người đó.
Lục Mạn Mạn luôn nghi ngờ rằng người đàn ông này bên ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng sau lưng lại âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô, cố gắng tìm ra bất kỳ manh mối nào.
Ngay trước khi anh nói đã nhìn thấy thông tin bán nhà của cô trong báo, cô đã nghi ngờ rằng anh đang nói dối, người nghiện công việc nào sẽ rảnh rỗi đi đọc trang quảng cáo trên báo chứ?
Nghĩ như vậy, Lục Mạn Mạn thậm chí còn nghỉ ngờ rằng hôm nay anh lần đầu tiên đến căn nhà này, lại còn vui vẻ đưa cô đi ăn cơm, tất cả đều vì mục đích hỏi cô tại sao lại bán nhà.
Vậy anh ngăn cản cô bán nhà, không hẳn là vì muốn cô bỏ ý định bán nhà, mà rất có thể vì anh muốn tìm hiểu sâu hơn ý định bán nhà của cô.
Lục Mạn Mạn không tìm được lý do chính đáng nên cô đành chuyển chủ đề sang chỗ anh, cuối cùng lại chỉ là nói đùa một câu như vậy, không ngờ lại dẫn đến một tin tức khiến cô chấn động.
Cô nói với giọng đùa cợt, Chu Nghiêm Phong đút hai tay vào túi quần, thay đổi vẻ chững chạc đàng hoàng thường ngày, ánh mắt nhìn vào mặt cô cô nhẹ nhàng nhàn nhạt, cũng với giọng điệu có vẻ lơ đãng, hững hờ đó.
Anh ta nói: "Trong thỏa thuận có nói là tài sản của hai người sẽ được chia cho tôi không?"
Khi Lục Mạn Mạn nghe được từ thỏa thuận, mí mắt nặng nề giật giật, biểu cảm trên khuôn mặt gần như lộ ra manh mối.
May mắn thay, cô luôn giỏi ngụy trang, dưới ánh mắt chăm chú của Chu Nghiêm Phong, cô nhanh chóng áp chế sự nghi ngờ của mình, cười ngượng nghịu, sau đó giả vờ thoải mái nói: "Em chỉ đùa thôi mà, anh đừng để trong lòng."
Chu Nghiêm Phong dò xét đánh giá cô, không bận tâm, cũng không tiếp tục hỏi ve việc bán nhà nữa.
Chỉ là lúc Lục Mạn Mạn thở phào nhẹ nhõm, Chu Nghiêm Phong chợt nhớ ra: "Đúng rồi, bố tôi vừa mới xuất viện, các chỉ số thể chất cũng khá ổn, ông ấy định nhân lúc có thể đi lại được dẫn mẹ tôi và em gái tới nhà chúng ta chơi một lát, nhân tiện thăm Chu Bỉnh và Chu Chỉ Chỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận