[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 371: Quyền Của Người Chồng DJ

Chương 371: Quyền Của Người Chồng DJChương 371: Quyền Của Người Chồng DJ
Sui cảo nhân chay thì phải cho nhiều nhân hơn, gói nhân thịt thì phải cho ít hơn, đặt nhân vào hai tay dùng sức khéo léo nhéo một cái, chỗ nối sủi cảo kín ke mà ở giữa lại phồng lên.
Gói xong thì bày lên rèm phủ một lớp bột mỏng.
Anh làm người nghiêm túc cẩn thận, làm việc gì cũng tỈ mỉ, gói sui cảo từng cái giống như cùng một khuôn đúc ra, bày biện cũng ngay ngắn đến kỳ cục, giống như là đang sắp xếp đội hình.
Lục Mạn Mạn không học được, gói xiêu xiêu vẹo vẹo thì không nói, không phải bị hở thì là rách bụng, tóm lại cả đám sủi cảo đầy thương tích.
Cô cúi đầu bĩu môi nhỏ nhắn khắc phục từng cái một.
Chu Nghiêm Phong bảo cô để sang một bên không cần quan tâm, đợi lát nữa nấu thì anh ăn.
Lục Mạn Mạn không để ý tới anh, còn đang cố tự sửa chữa sủi cảo của cô.
Chu Nghiêm Phong muốn giúp cô khặc phục cô cũng không cho, tự mình giằng co gói sủi cao của mình.
Tính nết thực sự là lớn.
Chu Nghiêm Phong nghi ngờ kiếp trước có phải cô là chim sẻ hay không, sau đó rất muốn trêu chọc cô. Nhìn thấy bà Chu sắp tiến vào, anh cười vươn một ngón tay ra nhẹ nhàng bôi lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Đây không phải là nợ sao?
Lục Mạn Mạn trừng mắt nhìn qua, ném sủi cảo xuống vươn tay cũng muốn bôi bột mì lên mặt anh.
Vừa đúng lúc bà Chu đi vào
Bà Chu tiến vào nhìn thấy cảnh con dâu "bắt nạt" con trai thì lập tức nở nụ cười, sau đó cười tủm tỉm nói: "Mạn Mạn giỏi quá, cùng Nghiêm Phong gói được nhiều sủi cảo như vậy."
Lục Mạn Mạn lập tức vội vàng đưa tay về, trước mặt ông bà Chu cô luôn rất ngoan. Trước kia bởi vì thỏa thuận mà phối hợp diễn xuất với Chu Nghiêm Phong, sau này được ông bà Chu đối xử tốt, sẵn sàng ngoan ngoãn trước mặt người lớn, làm cho bọn họ vui vẻ.
Sau đó thật sự làm con dâu của người ta, tất nhiên càng phải ngoan ngoãn hơn.
Cô lấy mu bàn tay lau mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Mẹ, con gói không tốt, đây đều là công lao của Nghiêm Phong."
Bà Chu lại liên tục nói, bảo rằng có thể ăn là được rồi, nào có chú ý nhiều như vậy, hơn nữa Mạn Mạn của chúng ta vốn không phải làm chuyện này, gói được như vậy đã là rất tốt rồi!
Lục Mạn Mạn được khen đến mức xấu hổ. Bà Chu thấy đã sắp gói xong, thức ăn của dì Điền cũng gần được, bắc nồi đun nước bỏ sủi cảo vào là lập tức có thể ăn cơm, sau đó để cho hai người đi rửa tay đi, còn lại thì bà làm.
Chu Nghiêm Phong nắm tay Lục Mạn Mạn đi ra, dẫn cô đến phòng vệ sinh tầng một rửa tay, rửa tay cho cô, thuận tiện cũng lấy khăn mặt lau sạch mặt cho cô.
Lục Mạn Mạn nhìn bên ngoài không có người tới, còn nhớ vừa rồi anh chơi xấu, cố ý để cho bà Chu nhìn thấy cô bắt nạt anh.
Người đàn ông này thực sự xấu xa.
Chính là thiếu đánh.
Cô đẩy anh đến tường, vỗ vỗ mặt anh nói: "Anh là đồ xấu xa, em mà không trừng trị anh thì em không mang họ Lục nữa."
Chu Nghiêm Phong lập tức giơ tay đầu hàng, sau đó cười cúi đầu ôm eo nhỏ của cô, muốn hôn môi với cô.
Bên ngoài Chu Chi Chi bỗng nhiên kêu lên: "Mẹ, mẹt"
Hai người liếc nhau vội vàng chạy ra.
Thì ra Chu Chi Chi vẫn được ba bế, từ đầu đến cuối cũng tò mò nhìn ba, ba thường xuyên nhìn cô bé, lại hôn lên cái trán nhỏ của cô bé. Ánh mắt cô bé chớp chớp, hàng lông mi thật dài phẩy phẩy, sau đó càng tò mò hơn. Đợi đến khi trong phòng bếp bưng thức ăn ra, ba thả cô bé xuống, kéo tay cô bé đi đến bên chỗ bàn ăn.
Cô bé đột nhiên thoát khỏi bàn tay to của ba mình và chạy đến phòng của ông bà nội.
Khi ba cô bé đi theo, trong tay cô bé cầm một bức ảnh rồi gọi mẹ mình.
Khi Chu Nghiêm Phong và Lục Mạn Mạn tới, Chu Thụy Phong đang cầm tấm ảnh kia cúi đầu nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận