[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 117: Nhìn Có Đẹp Không? (2)

Chương 117: Nhìn Có Đẹp Không? (2)Chương 117: Nhìn Có Đẹp Không? (2)
Chu Nghiêm Phong nhìn thấy cảnh này trong lòng khế động. Lúc này cũng ít người lái xe ra ngoài, quả thật rất ít người chú ý hoặc là để ý chỉ tiết nhỏ này.
Lục Mạn Mạn có thể để ý chứng tỏ cô còn quan tâm đến hai đứa nhỏ hơn so với người làm chú như anh.
Không có gì ngạc nhiên khi những đứa trẻ lắng nghe cô.
Lục Mạn Mạn dẫn theo Chi Chi lên xe thì lập tức cảm giác tâm mắt Chu Nghiêm Phong thỉnh thoảng lại nhìn cô.
Nhưng không phải trên người cô.
Sau khi tóc cô làm xong, chủ tiệm cắt tóc chỉ tiếc không thể lấy ảnh của cô ra làm ảnh quảng cáo.
Cô hất mái tóc dài, quay đầu cười tủm tỉm nhìn về phía người đàn ông kia: "Đẹp không?"
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Nghiêm Phong không thể rời mắt, nghe cô hỏi như vậy, lập tức nói: "Vừa rồi suýt chút nữa không nhận ra."
Lục Mạn Mạn hỏi lại một lần nữa: "Đẹp không?"
Chu Nghiêm Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, nói đến việc chính: "Hôm nay đặc biệt ra ngoài tìm em..."
Lục Mạn Mạn: "Có đẹp không?” Chu Nghiêm Phong: "... Rất đẹp."
Chu Chi Chi tò mò nhìn trái nhìn phải, không biết nếu chú cảm thấy đẹp mắt thì tại sao không nói sớm, nhất định phải để thím hỏi nhiều lần như vậy.
Chu Bỉnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Mà Tiểu Từ ngồi ở vị trí lái cố gắng nhịn cười, cũng chỉ có phu nhân chất vấn thủ trưởng như vậy.
Bên này Chu Nghiêm Phong nói đẹp thì lúc này Lục Mạn Mạn mới buông tha cho anh, sau đó hỏi: "Đặc biệt tới tìm em làm gì?"
Hóa ra lúc trước khi căn nhà phương tây bị tịch thu, đồ đạc bên trong bao gồm cả sách, đàn dương cầm và các loại đồ vật trang trí cũng đều bị chuyển đi. Nếu căn nhà phương tây đã được trả lại thì tất nhiên những thứ kia cũng được trả lại theo.
Hôm nay bộ phận liên quan đã kéo mọi thứ đến.
Chu Nghiêm Phong vốn tưởng rằng Lục Mạn Mạn làm xong công việc ở bên nhà tây thì sẽ ở nhà. Buổi trưa anh gọi điện thoại về nhà kết quả cô ra ngoài mua quần áo nên lúc này mới làm xong công việc trong tay rồi đi ra tìm cô.
Lục Mạn Mạn nghe được tin tức này đầu tiên nghĩ đến chính là văn vật, thốt ra: "Nhà chúng ta có rất nhiều văn vật..."
Nói đến một nửa mới giật mình phát hiện suýt chút nữa bại lộ. Làm sao có chuyện chính mình không biết nhà mình đã từng có bao nhiêu văn vật chứ.
Cô vội vàng sửa miệng: "Đồ đạc nhà chúng ta đã mười mấy năm rồi cũng không biết bảo quản thế nào, còn có thể dùng được nữa không."
Chu Nghiêm Phong nhìn cô một cái: "Đi xem một chút là biết."
Một lát sau chiếc ô tô đã đến bên ngoài ngôi nhà tây.
Một nhân viên của bộ phận liên quan và một số công nhân kéo hàng hóa đang chờ sẵn ở cổng.
Lục Mạn Mạn nhìn thấy mấy chiếc xe ba bánh đậu ở đó, bên trên chất đầy đồ đạc.
Nhân viên công tác kia nhìn thấy Chu Nghiêm Phong tiến lên ân cần bắt tay trước sau đó nói với Lục Mạn Mạn: "Đây chỉ là một phần, đồ đạc nhà ngài còn có rất nhiều, chờ dỡ hết đồ trên mấy chiếc xe này xuống thì chúng tôi lại trở về chuyển tiếp."
Lục Mạn Mạn còn có thể không nhìn ra Chu Nghiêm Phong đã bỏ sức vào việc này hay sao, nếu không thì người ta thông báo tới nhà rồi mình tự đi kéo là được còn ân cần đưa tới cửa như vậy không.
Cô cũng rất biết cách nói: "Vậy thật sự cảm ơn mọi người."
Sau đó cô mở khóa trên cổng và mời mọi người vào.
Nhân viên cam một danh sách các mặt hàng, cứ tháo xuống một món đồ thì sẽ đối chiếu rôi gạch tên của món đồ đó đi.
Lục Mạn Mạn nhìn thấy trên danh sách có năm cái giường lớn và đệm cao su, sofa có hai bộ, tủ đầu giường, tủ quần áo kết hợp, bàn ghế đều có đầy đủ. Nhìn đồ đạc dỡ xuống, đều là hàng ngoại quốc mua ở nước ngoài vào thập niên 40, tuy nhiên cho dù là vật liệu hay phong cách thiết kế thì đặt ở thế hệ sau cũng không lỗi thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận