[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 221: Sinh Nhat (2)

Chuong 221: Sinh Nhat (2)Chuong 221: Sinh Nhat (2)
Lão thái thái và dì Điền đã chuẩn bị xong đồ Tết từ sớm, hai người đang ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa ăn ngày thứ hai. Khi Lục Mạn Mạn về đã ngửi thấy mùi thơm, cô chạy vào phòng bếp, hóa ra là lão thái thái và dì Điền đang chiên rất nhiều thịt viên và cá đuôi gai gì đó, còn lão gia thì đang dẫn theo Chi Chi ăn vụng. Lão thái thái không thể không mắng lão gia gia mà không giữ nết, nhưng lão gia gia vẫn cười vui vẻ ăn.
Nhìn thấy con dâu trở về, lão gia gia nhanh chóng lau tay rồi đưa con dâu cốc nước ấm để làm ấm bụng trước, lão thái thái cũng gắp vài viên thịt vào miệng Lục Mạn Mạn, không ngừng hỏi cô có ngon hay không.
Buổi tối lão thái thái gõ cửa đi vào phòng, đặt dưới gối của con trai và con dâu hành lá, tỏi, quả óc chó và chà là, sau đó mỉm cười vui vẻ đặt tiền mừng tuổi cho Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn không ngờ còn có đối đãi như vậy, đột nhiên có cảm giác như mình được quay trở lại thời thơ ấu, sững người một lúc rồi ôm lấy lão thái thái: "Con cảm ơn mẹ."
Lão thái thái hết sức thích cô, coi cô như con gái ruột, xoa mái tóc, không ngừng nói cô là một đứa trẻ ngoan, sau đó bảo cô mau chóng nghỉ ngơi: "Ngày mai không chỉ sang năm mới mà còn là..."
"Mẹ." Chu Nghiêm Phong kịp thời ngăn ba ấy nói.
Lão thái thái vui vẻ cười, chuyển chủ đề khác: "Mẹ đi trước đây, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Lão thái thái đi rồi, Lục Mạn Mạn ép hỏi Chu Nghiêm Phong: "Vừa nãy mẹ muốn nói gì thế?"
Chu Nghiêm Phong vẻ mặt vô tội: "Không biết nữa."
Sau đó anh xoay người đè cô lên chăn và hôn môi cô, ánh mắt hàm chứa ý cười: "Mạn Mạn, mai em lớn thêm một tuổi rồi."
Lục Mạn Mạn đáp lại: "À, ngày mai anh sẽ già thêm một tuổi đấy."
Chu Nghiêm Phong: "..."
Trúng tim đen.
Không thể bắt nạt người dưới chăn nữa rồi.
Cuối cùng Lục Mạn Mạn mới chìm vào giấc ngủ, sáng sớm cô mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng tích tắc đâu đó.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy một hộp nhạc, một công chúa Bạch Tuyết mặc váy xanh vàng đứng trên bánh sinh nhật xoay tròn theo giai điệu Fur Elise của Beethoven.
Chu Nghiêm Phong hôn tóc Lục Mạn Mạn, nói bên tai cô: "Mạn Mạn, chúc mừng sinh nhật."
Đêm giao thừa là ngày tất cả mọi người đều đón năm mới, đây cũng chính là ngày sinh nhật của Lục Mạn Mạn. Lục Mạn Mạn sững người một hồi rồi mới trả lời: "Cảm ơn anh."
Chu Nghiêm Phong hôn lên đôi môi cô, nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt cô dường như có chút ý vị sâu xa, anh vô thức hỏi: "Em không thích sao?"
Lục Mạn Mạn có chút thích thú, cũng có chút khó hiểu: "Hộp nhạc có nhiều loại như vậy, sao anh lại tặng em loại này?"
Công chúa Bạch Tuyết của Disney ở thế hệ trước rất được lòng các thiếu nữ mới lớn, nhưng bây giờ lại như quà tặng cho trẻ con vậy.
Càng thần kì hơn là món quà này lại trùng với món quà sinh nhật năm mười hai tuổi của cô.
Không cần nói đến món quà sinh nhật mà ngay cả tiếng nhạc tích tắc tích tắc chúc mừng sinh nhật khi cô vừa mở mắt ra trong một buổi sáng yên tĩnh cũng hoàn toàn giống cảnh tượng năm đó.
Lục Mạn Mạn muốn biết tại sao lại có thể trùng hợp như vậy.
Chu Nghiêm Phong cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn da trắng như tuyết kia, nhìn thấy đôi mắt cô háo hức nhìn anh, tựa như muốn anh nói ra một câu. Vẻ mặt Chu Nghiêm Phong có chút nóng lên, cuối cùng anh mới nói ra, đôi môi anh chậm rãi mơn trớn tai cô và nói: "Không vì sao cả, anh muốn em trở thành công chúa của anh."
Anh muốn chăm sóc cho em đến khi ta về già.
Lông mi Lục Mạn Mạn khe rung lên, trái tim cô loan nhip.
Từ sau khi lão gia và lão thái thái đến, Chu Chi Chi chuyển từ phòng ngủ của dì Điền đến ngủ cùng với ông bà nội.
Bình thường lúc này cô bé sẽ ngủ ngon lành trong lòng bà nội, hôm nay thấy bên ngoài có động tĩnh nên lập tức vểnh tai lên nghe, thoáng cái cô bé đã nhảy ra từ trong chăn vui sướng hoa tay múa chân: "Sang năm mới rồi, sang năm mới rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận