[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 424: Nước Mắt (4)

Chương 424: Nước Mắt (4)Chương 424: Nước Mắt (4)
Lý Tri Phương vừa nói xong, Lục Mạn Mạn lập tức sai thư ký thông báo tài xế chuẩn bị xe, thay vì xách túi như thường lệ, cô cầm theo mấy chai nước khoáng Lão Sơn do khách sạn cung cấp rồi rời đi.
Lý Tri Phương khuyên cô nên ở khách sạn nghỉ ngơi thật tốt, Chu Nghiêm Phong sau khi kết thúc cuộc cứu trợ sẽ quay lại, cô không cần phải vội vã đi tìm người.
Lục Mạn Mạn không thể đợi được nữa.
Cô không thể chờ ở khách sạn thêm một phút nào nữa.
Nếu nói Chu Nghiêm Phong giữ bí mật chuyện ly hôn, nhưng cha của Bùi Cẩm có địa vị không tâm thường, anh ay có thể giấu bất cứ ai nhưng không thể giấu được nhà họ Bùi.
Đến ngay cả Bùi Cẩm cũng không biết chuyện anh ly hôn, trừ khi anh không nộp báo cáo ly hôn.
Anh còn giấu giếm với tất cả mọi người trong nhà.
Cô muốn gặp anh.
Cô muốn hỏi rõ ràng, hỏi rằng tại sao anh không nộp đơn ly hôn, hỏi rằng tại sao anh không nói cho cô biết chuyện thuyên chuyển công tác, có phải là không buông bỏ được thể diện, nếu anh không buông bỏ được thể diện, thì cô sẽ chủ động là được rồi. Lúc Lục Mạn Mạn đến đó đã là nhá nhem tối, vừa xuống xe trong bóng tối lờ mờ thì nhìn thấy khu vực xảy ra động đất rất hỗn loạn, những căn nhà có kết cấu bằng gỗ đổ nát khắp nơi.
Khắp nơi đều hỗn loạn, ngoại trừ dân chúng, còn có cảnh sát, lính cứu hỏa và người trong quân đội.
Cô không quan tâm đến những chuyện khác, vừa hỏi vừa đi về phía trước, khó khăn lắm mới gặp được một tham mưu bên cạnh Chu Nghiêm Phong, được dẫn đến trước một căn nhà được xây dựng đơn giản.
"Cục trưởng Chu của chúng tôi đang ở bên trong."
Viên tham mưu chỉ tay.
Lục Mạn Mạn cảm ơn xong thì bước lên phía trước một bước, đứng trước cửa, đột nhiên mất hết dũng khí.
Tại sao anh lại không chịu nói cho cô biết anh bị điều chuyển, là bởi vì anh thực sự không thể buông bỏ được thể diện sao?
Lỡ như lúc đó anh không thể làm được, muốn cho mình thời gian để thư giãn và quên đi. Khó khăn lắm anh mới sắp buông tay được thì cô lại xuất hiện trước mặt anh, chẳng phải sẽ khiến anh thất bại trong gang tấc sao.
Chính phủ thành phố gặp anh, anh nhanh chóng rời đi, không thèm nhìn cô lấy một cái, rõ ràng là anh không muốn gặp lại cô, muốn mãi mãi không liên quan gi đến cô.
Lục Mạn Mạn lại trở nên do dự, một hồi lâu cũng không dám tiến thêm một bước.
"Vậy tôi đi trước. Cậu chú ý vết thương và nghỉ ngơi thật tốt."
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ phát ra từ tấm ván cửa thô sơ.
Trái tim của Lục Mạn Mạn dường như bị ném một phát một cách tàn nhẫn, theo sát tấm cửa được mở ra từ bên trong, ánh sáng hơi lờ mờ bên trong lộ ra, cô có thể nhìn rõ đó là một người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng, mặc đồng phục ÿ tá.
"Cô... muốn tìm người à?"
Nhìn thấy ngoài cửa có người, người phụ nữ ngơ ngác quan sát mặt cô, cầm hộp y tế lên hỏi.
Lục Mạn Mạn nhìn thấy những người trong phòng, cởi trần, quấn băng trên tay và đang mặc áo SƠ mi vào.
Trong lòng Lục Mạn Mạn nguội đi một chút.
Chu Nghiêm Phong chú ý tới sự khác thường ở cửa, nhìn sang, ngừng động tác mặc áo lại, nhưng anh lại nhanh chóng quay mặt đi.
"Gọi cô ấy vào."
Người phụ nữ quay lại nhìn anh, rồi lại nhìn Lục Mạn Mạn, sau đó tránh đường.
Hai chân của Lục Mạn Mạn nặng như chì, phải rất lâu mới bước vào được, người phụ nữ đó đi lúc nào cũng không biết, cô chỉ nhìn thấy Chu Nghiêm Phong đang cài nút rất lâu, một lúc sau mới chịu quay người lại.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt sắc như dao, vẻ mặt bị kéo căng không được đẹp cho lắm, mở miệng hỏi cô: "Chạy đến đây làm gì?"
"Đuổi theo chứng nhận ly hôn tới đây luôn à?"
Nước mắt Lục Mạn Mạn lập tức rơi lả chả.
Cô bị bệnh, đuổi theo chứng nhận ly hôn mà có thể đuổi đến nơi này luồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận