[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 497: Chị Gái Cô Có Khỏe Không (2)

Chương 497: Chị Gái Cô Có Khỏe Không (2)Chương 497: Chị Gái Cô Có Khỏe Không (2)
Ban ngày trắng trợn bắt người, không nói người qua đường xung quanh, ngay cả bà Vương, bà Tần cũng không kịp phản ứng. Đến khi bọn họ nhận ra lớn tiếng la hét ầm 1 vừa gọi người vừa ngăn cản thì chiếc xe tải đã lái ra ngoài.
Bà Vương và Tần Tuyết Hoa vì chạy tới vừa vỗ cửa sổ xe vừa kéo cửa xe, cơ thể cách xe quá gần bị quán tính quăng sang một bên nửa ngày không dậy nổi.
Sau khi được người khác đỡ dậy, bà Vương đã sợ tới mức trên mặt không chút máu, không biết lỡ như Lục Mạn Mạn xảy ra chuyện gì thì nên giải thích với cục trưởng Chu như thế nào, vừa xin mọi người nhanh chóng đến đồn cảnh sát báo án, vừa tìm điện thoại thông báo cho cục trưởng Chu nhanh chóng trở về.
Bà Tần cũng vừa sợ vừa tức giận, ban ngày có thể gặp phải hành vi bắt cóc trắng trợn như vậy, còn có pháp luật không?
Bà ấy vội vàng trở về tìm Tổng tư lệnh quân khu.
Chu Nghiêm Phong và đoàn kiểm tra đang nghe bộ phận vũ trang cơ sở báo cáo, nhận được tin tức vợ gặp chuyện không may, anh là người gặp chuyện đều bình tĩnh vững vàng, chưa từng hoảng hốt, lúc này máu trên đã rút đi ngay tại chỗ, chân cứng ngắc suýt chút nữa đứng không vững.
Sau đó gọi Tiểu Từ lập tức lái xe trở về
Lục Mạn Mạn thành lập văn phòng ở Dương Thành, đầu tư bất động sản ở Bằng Thành, với tư cách là vốn đầu tư nước ngoài đều vô cùng tích cực tại các hội nghị mời gọi đầu tư lớn và các buổi tiệc do chính quyền thành phố triệu tập và tổ chức, hơn nữa cũng là thời điểm bên trên ra sức hoan nghênh đầu tư từ nước ngoài vào. Một đại biểu có vốn đầu tư nước ngoài như vậy trong phố xá sầm uất lại trắng trợn bị bắt cóc đi. Chuyện này vừa xảy ra đã bị định tính là hành vi tội phạm ác liệt có tính chất vô cùng nghiêm trọng, được chính quyền thành phố chú ý trọng điểm.
Lúc Chu Nghiêm Phong chạy tới đồn cảnh sát, cục thành phố vừa phái người của đại đội cảnh sát hình sự tới điều tra phân tích tình hình vụ án, bên phía quân khu cũng gọi điện thoại tới hỏi thăm tiến độ vụ án.
Sở trưởng chống đỡ áp lực mấy bên đang sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy Chu Nghiêm Phong vội vàng nghênh đón báo cáo: "Cục trưởng Chu, hiện tại mục tiêu của bọn cướp kia còn chưa rõ ràng, phán đoán sơ bộ là vì bắt cóc tống tiền. Bên phía cục thành phố đã hạ lệnh bảo chúng ta thiết lập cửa ải ở mỗi ngã tư, đồng thời chờ bọn bắt cóc gọi điện thoại tống tiền..."
Chu Nghiêm Phong bảo ông ấy cầm bản đồ đến cúi đầu nghiên cứu.
Anh trầm giọng nói: "Trạm kiểm soát có tin tức øì về không."
Sở trưởng lắc đầu: "Trước mắt vẫn chưa có."
"Một cái cũng không có?"
Sở trưởng xấu hổ nói: "Trước mắt không có bất kỳ tin tức gì..."
Chu Nghiêm Phong nói: "Bây giờ cho người tìm kiếm dọc đường xem có phải bỏ xe chạy trốn không."
Tuy rằng sở trưởng cảm thấy dựa theo lệ thường nên chờ một chút, nhưng cũng biết có đôi khi muốn phá án phải tranh đoạt từng giây từng phút, rất nhanh lập tức đi bố trí.
Sau khi ông ấy trở lại thì đã thấy cục trưởng Chu cũng không biết có phải là bởi vì đương sự vụ án là vợ anh hay không, có chút quan tâm thì sẽ hoảng loạn, cũng không dừng lại nhiều ở mấy con đường do đại đội cảnh sát hình sự vẽ ra, mà dọc theo nơi xảy ra vụ án vẽ ra một con đường quanh co khúc khuỷu mới, mục đích của tuyến đường cuối cùng chỉ về phía một làng chài ở Dương Thành.
Sở trưởng khó hiểu, từ trước đến nay làng chài này là nơi nhập cư trái phép nghiêm trọng, chẳng lẽ băng nhóm tội phạm không có ý định tống tiền ở đây mà muốn dẫn người ra ngoài trái phép rồi mới tống tiền sao?
Không đến mức, như vậy cũng quá rắc rối, chỉ phí cũng lớn không thể tưởng tượng nổi. Chu Nghiêm Phong nói: "Đây không phải là vụ án bắt cóc tống tiền bình thường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận