[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 273: Buổi Hội Nghị (1)

Chương 273: Buổi Hội Nghị (1)Chương 273: Buổi Hội Nghị (1)
Mẹ Bùi nháy nháy mắt ra hiệu cho cô ấy.
Nhưng cô ấy lại bỏ qua một bên làm bộ không thấy được.
Lục Mạn Mạn liền hiểu ra, hôm nay mẹ Bùi đưa Bùi Cẩm đến đây là để xin lỗi cô.
Cô ấy là người có thể đi xin lỗi người khác sao.
Lục Mạn Mạn quá hiểu loại người từ lúc sinh ra đã hơn hẳn người khác như cô ấy có bao nhiêu kiêu ngạo, kể cả có sai đi chăng nữa cũng muốn đi đến cuối con đường, tuyệt đối không quay đầu, cũng chắc chắn không nhận sai.
Thấy mẹ Bùi cũng đều cắn răng, lại không thể làm gì được mà quay lại muốn nói gì đó với Bùi Cẩm, Lục Mạn Mạn vội nói: "Dì Hách, chúng ta nhanh đi vào thôi, có gì thì lúc khác nói sau."
Mẹ Bùi đành nuốt những lời định nói trở về, bà trừng mắt liếc Bùi Cẩm một cái, sau đó mới đi đến mở cửa.
Lục Mạn Mạn đi theo mẹ Bùi bước vào cổng lớn, mới vừa đi chưa được vài bước, Lục Mạn Mạn quay đầu lại, thấy Bùi Cẩm đang lấy chiếc túi trên vai cô xuống.
Vừa thấy Lục Mạn Mạn quay đầu lại, giọng điệu Bùi Cẩm có vẻ hơi gượng gạo: "Chị không vào đâu, cứ để túi cho chị xách, em đi theo mẹ chị đi." Lục Mạn Mạn chớp chớp mắt, cách chị gái này đối xử tốt với người khác thật đúng là không giống ai hết cả.
Cô nói: "Trong túi của em có mang tiền, rất nhiều tiền."
Bùi Cẩm lập tức đen mặt.
Cô là người sẽ thèm muốn chút tiền ấy sao?
Đến cuối cùng, Bùi Cẩm vẫn lựa chọn nhẫn nhục.
Cô ấy không muốn mất đi phong độ và trở thành trò cười.
Thấy Bùi Cẩm vẫn im lặng và điềm tĩnh như thế, Lục Mạn Mạn cũng quyết định để yên.
Cô ấy muốn xách thì để cô ấy xách. Cô cũng không mất miếng thịt nào.
Bùi Cẩm thấy người nọ đang ngầm đồng ý thì cầm túi xách và khoác lên vai, khoanh tay đứng dựa vào cổng biệt thự, sau đó cô ấy thản nhiên lia mắt nhìn đường phố bên ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Mẹ Bùi không hiểu tại sao cô ấy lại cư xử kỳ lạ như vậy. Tự dưng tối qua lại chủ động giải quyết mọi chuyện và cứ khăng khăng muốn đi với họ vào hôm nay. Bà ấy cứ nghĩ Bùi Cẩm cuối cùng đã nhận ra sai lầm của mình và sẽ xin lỗi Mạn Mạn. Nhưng với thái độ như bây giờ cũng cho thấy rằng cô ấy đang rất thiếu tự nhiên, sự nhanh nhẹn của thường ngày cũng biến đi đâu mất! Me Bùi cảm thấy bất lực.
Bà ấy lại nắm lấy cánh tay Lục Mạn Mạn, nói: "Mạn Mạn, đi thôi, nếu nó muốn đợi ở đây thì cứ để nó đứng đợi."
Lục Mạn Mạn mỉm cười và gật đầu.
Hai người vừa nhìn vào biệt thự vừa nói chuyện với nhau, cô cũng nhận ra rằng mình đoán không sai. Đây thực sự là khu cố cung và có một vị công chúa nổi tiếng đã từng sống ở đây.
Thông thường, sau khi những dinh thự như thế này được thu hồi thì sẽ phân bổ cho các tổ chức lớn khác nhau xử lý do nguồn tài nguyên bị hạn chế. Ngôi biệt thự này cũng không ngoại lệ. Nhưng kể từ khi toàn bộ tài sản bị tổ chức được bố trí chiếm dụng, họ đã xây dựng một tòa nhà mới khiến dinh thự này bị bỏ trống.
Các chủ sở hữu hiện tại cũng đã chuyển ra nước ngoài. Giờ đây, không còn ai chăm sóc dinh thự, đồng thời họ cũng không gánh nổi thuế bất động sản nên định bán nó đi để kiếm chút tiền.
Chỉ có Lục Mạn Mạn biết rõ, hai năm nữa thì thuế bất động sản sẽ phải đình chỉ, và trong tương lai, loại thuế này cũng chỉ đánh vào bất động sản thương mại.
Dinh thự này chứa công trình kiến trúc với diện tích lên đến một ngàn ba mét vuông, diện tích thực tế thậm chí đạt đến con số hai ngàn mét vuông. Bố cục rất hợp quy cách, kiến trúc to lớn, không thể so sánh với nhà ở bình thường. Vừa vào cửa đã thấy cánh cổng đỏ son với hai trụ hình sư tử bằng đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận