[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 294: Kẻ Nhát Gan (1)

Chương 294: Kẻ Nhát Gan (1)Chương 294: Kẻ Nhát Gan (1)
Dựa vào đâu mà bọn họ phải chịu thua thiệt chứ, cô ta cũng biết nghĩ lắm!
Nghiêm Đại Khoan sợ bản thân không giành quyền nuôi con được, còn đặc biệt kêu thêm mấy người đi chung.
Một đoàn người nổi giận đùng đùng đến trước đồn cảnh sát.
"Tiểu Quân, Tiểu Siêu, lại đây!"
Vừa đến đã gầm gu với hai đứa nhỏ.
Thật không may lúc này Lục Mạn Mạn đã đi vệ sinh, hai đứa nhỏ đều đang ở cùng với người mẹ hiền lành- Lục Mạn Hương.
Không đợi Lục Mạn Hương lên tiếng, hai đứa nhỏ đã bị Nghiêm Đại Khoan hùng hổ xông tới kéo đi, chúng vùng vẫy nên bị anh ta đánh vào mông một cái, làm hai đứa nhỏ khóc òa lên, không biết tự trách mà giơ ngón giữa chửi vào mặt Lục Mạn Hương: "Con của tao mà mày dám đòi quyền nuôi hả, mày đừng hòng!"
Sau đó ôm hai đứa nhỏ quay người rời đi.
Thái Châu đứng ở một bên nhìn, ước gì anh ta mau mau rời đi, nên chắc chắn sẽ không ngăn cản.
Trưởng đồn cảnh sát vẫn làm tròn trách nhiệm giả bộ ngăn người lại: "Cậu đừng gấp, có chuyện gì từ từ nói!" Lục Mạn Mạn vừa vào đã thấy cảnh này, vội vàng hô: "Ngăn anh ta lại mau lên!”
Cô không la to thì thôi, chứ một khi đã la là đã khiến Nghiêm Đại Khoan và mụ già sợ chạy mất dép.
Hai đứa nhỏ tội nghiệp khóc lớn: "Dì nhỏ, dì nhỏ!"
"Chúng con không cần cha, cần dì, cần dì!"
Lục Mạn Mạn xót đứt ruột, không thể không đuổi theo.
Một đường tôi bắt anh chạy.
Nhưng chỉ mới đến cửa đồn thôi mà cô đã mệt chạy không nổi nữa rồi, Lục Mạn Mạn vịn cửa thở trong chốc lát.
Lúc này, âm thanh của Thái Châu vang lên bên tai: "Em nghỉ ngơi đi, để tôi đuổi theo cho!"
Lục Mạn Mạn vội vàng níu tay anh ấy lại: "Anh định làm gì?"
Thái Châu để yên cho cô kéo tay mình, trêu chọc nói: "Thấy em thích trẻ con như thế, anh đương nhiên là phải đưa chúng về cho em rồi!"
Sau đó, anh ấy nói tiểu Mạn làm gì cũng phải cẩn trọng, không nên hồ đồ như lúc này nữa.
Lục Mạn Mạn lườm anh ấy một cái.
Hai người không đuổi theo kịp, Lục Mạn Hương lúc này cũng đã ra tới, thấy không làm được gì nên chỉ thở dài, an ủi em gái vài câu, hoàn toàn mất hết hy vọng được nuôi hai đứa con của mình.
Mới náo loạn một hồi thôi mà trời đã tối rồi.
Lục Mạn Mạn hỏi trưởng đồn cảnh sát: "Thế chuyện của Từ Hòa Bình chú định giải quyết thế nào?”
Trưởng đồn cảnh sát đáp: "Tuy anh ta có hành vi bắt cóc trẻ em, nhưng vụ án này thực sự quá khách quan, cấp trên của tôi không có bằng chứng mục đích chủ quan buôn hai đứa nhỏ của anh ta."
Nói thẳng ra là tội nặng nhưng cũng không nặng.
Tùy vào thái độ của gia đình đứa nhỏ đó mà xét xử, nếu không truy cứu thì có thể thả người ngay bây giờ, còn truy cứu thì tạm giam người lại vài ngày.
Lục Mạn Mạn giao việc này cho Lục Mạn Hương quyết định.
Từ Hòa Bình ở trong nghe thấy thế, gào lên: "Mạn Hương, em giải thích giúp anh được không, anh cũng có nỗi khổ riêng mà, anh làm chuyện này đều là vì em, không lẽ em nỡ thấy anh mang tội danh bắt cóc trẻ em trên người sao?"
Mặt của Lục Mạn Hương lập tức cắt không còn một giọt máu.
Lúc trước nghe mấy trò hề anh ta làm, cô ấy đã không hài lòng rồi, giờ lại mặt dày nói tất cả những øì anh ta làm đều vì cô ay thực ra anh ta chi sợ ăn cơm tù mà thôi. Sao Lục Mạn Hương phải giải thích giúp anh ta thoát tội chứ, rõ ràng là trong thư trước đây cô ấy đã từ chối rất quyết tuyệt, anh còn muốn tới sinh thêm sự cố, bây giờ sự cố ap đến, chính mình không gánh nổi hậu quả, còn muốn bắt cô ấy phải gánh thay?
Lục Mạn Hương đã hiểu hoàn toàn về con người mặt ngoài trung thực, mặt trong hèn nhát, nói thẳng ra là đã vô tích sự mà còn tham lam.
Lúc trước khi viết thư từ chối, cô ấy còn sợ tổn thương lòng tự trọng của anh ta, nên đã cân nhắc dùng từ rất châm chước, hiện tại mới thấy công sức của mình thật vô nghĩa, từ chối rõ thế mà anh ta vẫn có thể quậy đến mức này, còn không biết nhục mà ở trước mặt bao nhiêu là cảnh sát nói mình hành động đều vì nghĩ cho Lục Mạn Hương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận