[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 302: Em Có Vui Không? (2)

Chương 302: Em Có Vui Không? (2)Chương 302: Em Có Vui Không? (2)
Lục Mạn Mạn muốn hỏi anh học mấy lời sến súa đáng yêu này đâu ra thế, ngượng ngùng dùng tay che mặt, không nhịn được mà cười tủm tỉm.
Cô đã đoán trước được đáp án, nhưng vì không chắc nó sẽ đúng, bởi vì so với đồng hồ, số tiền bỏ ra để mua một chiếc xe không hề ít ỏi.
Cô nhắc nhở: "Anh nhớ phải tự lượng sức mình đó."
Người bên kia dường như không thèm để ý, thành thật đáp: "Đừng lo cho anh, anh đã viết rõ ràng rành mạch, từ đầu đến đuôi kế hoạch trả tiền cho xe rồi, ngày mai em nhận được thư là biết."
Anh nói: "Anh cũng muốn hỏi em một câu, tuy anh đã biết trước đáp án rồi, nhưng anh muốn nghe chính miệng em thừa nhận, Mạn Mạn, em có thích không?”
Chu Nghiêm Phong nhẹ nhàng đặt câu hỏi, ém hơi lại như tình nhân thủ thỉ bên tai, trầm thấp quyến rũ.
Nhịp thở hay âm thanh tê rần đều truyền vào trong loa, lại thông qua tín hiệu phát đến bên này, phảng phất mang theo dòng điện nóng chết người.
Tai của Lục Mạn Mạn muốn đẻ con luôn rồi.
Cô mấp máy trả lời: "Thích."
"Vậy em vui không?" "„. VUI.”
Bên kia truyền đến tiếng cười.
Lục Mạn Mạn dường như có thể thấy được bộ dáng thả lỏng của người kia.
Không muốn để anh đắc ý thêm nữa, cô nói: "Thời gian không còn sớm nữa."
Đúng thật là đã trễ rồi.
Hai giờ hai mươi sáu phút, kim giây cũng đã sắp quay đến số 12.
Bên kia lại nói: "Chờ một chút."
"Nói hai câu dễ nghe đi rồi anh cúp."
Lục Mạn Mạn: ...
Giờ cô mới nhớ đến vụ lá thư, vội vàng nói: "Quên nói với anh, em có một đề nghị nhỏ, sau này nếu có viết thư thì anh đừng viết theo kiểu..."
Cô còn chưa kịp nói hai chữ buồn nôn, bên kia đã lập tức ngắt lời, dường như biết cô định nói gì: "Kháng nghị vô hiệu."
Cũng không nói vì sao, lại tiếp tục quay về chủ đề lúc nãy: "Nói hai câu dễ nghe."
Anh đặc biệt nhấn mạnh: "Anh đang rất mong chờ đấy"
Sau đó mọi thứ quay về yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở đều đều của anh truyền vào loa.
Những câu dỗ ngon dỗ ngọt quen mồm của Lục Mạn Mạn giờ lại kẹt ngay cuống họng, cô muốn nói thế nào cũng không được.
Mãi cho đến khi kim phút nhúc nhích, cô mới đồn hết can đảm mở miệng: "Tối hôm qua em lại mơ thấy anh."
Tiếng hô hấp bên kia lập tức nghẹn lại. ....
Lôi Đại Siêu bắt chéo chân ngồi chờ trong xe 6 tô
"Một phút, hai phút..."
Anh ta quay đầu cười cười với tham mưu Hàn, cà lơ phất phơ nói: "Khái niệm thời gian với sự nghiêm túc trong công việc của thủ trưởng Chu các cậu, tôi đây không phải quá rõ rồi sao."
Anh ta chắc chắn: "Lâu nhất là ba phút, sẽ không có ngoại lệ."
Tham mưu Hàn ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, đáp: "Ngài nói đúng."
Lôi Đại Siêu nhíu mày: "Đã bốn năm phút rồi đúng không? Bây giờ cậu đổi ý còn kịp đó, cược không, một bao thuốc mẫu đơn thôi."
Tham mưu Hàn mỉm cười, khiêm tốn trả lời: "Không dám đổi ý, sao tôi có thể để ngài thua được chứ."
Lôi Đại Siêu nắm chắc phần thắng mà cười
Ba phút thoáng qua, anh ta cười không nổi nữa.
Tham mưu Hàn trái lại rất bình tĩnh, trước sau như một, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy. Lôi Đại Siêu liếc anh ấy một cái: "Có gì hay ho chứ."
Sau đó bỏ chân vắt chéo xuống, thu lại thái độ ung dung, nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nhìn về phía cổng.
Cuối cùng vào lúc bốn phút hai mươi ba giây, anh ta nhìn thấy người nào đó rút microphone rồi bước ra.
Thực sự nhìn không ra tại sao người này ở chỗ làm cũ lại có thể như củi gặp lửa.
Nhìn không ra tại sao người này lại có một cấp dưới rất tường tận về mình như vậy.
Lôi Đại Siêu hừ một tiếng chế nhạo, móc nửa bao thuốc ném vào người tham mưu Hàn.
Tham mưu Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Thủ trưởng của bọn họ vẫn còn đang kiềm chế đó nha.
Bản thân được lợi nên anh ấy cũng không thắc mắc tại sao cược thắng chỉ được nửa bao, nói thêm tiếng cảm ơn với thủ trưởng Lôi Đại Siêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận