[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 147: Không Giao Lưu (2)

Chương 147: Không Giao Lưu (2)Chương 147: Không Giao Lưu (2)
Nhưng dù sao đó cũng là thịt rơi xuống từ trên người cô ấy, vừa nghĩ đến cô ấy làm mẹ không chỉ không giáo dục bọn nhỏ tốt còn vứt bỏ bọn nhỏ thì cô ấy lập tức vô cùng áy náy, trong lòng rất khó bình yên thanh thản.
Lời nói của em gái nghĩ tới nghĩ lui đều có lý. Dường như ngay lập tức cô ấy cũng có lý do để buông bọn nhỏ xuống, nặng nề gật đầu, trên mặt cũng thoải mái hơn nhiều.
Đương nhiên, chỉ có trong lòng Lục Mạn Mạn biết rõ là cô đang lừa gạt người. Bà đây khổ cực giải thoát được người ra, vất vả kiếm tiền để tự lập, đến một ngày lại chu cấp cho hai tên mất dạy kia sao?
Còn lâu nhá.
Không chỉ không, ngay trước khi xuất viện, Lục Mạn Mạn nghe được Tiểu Từ nói rằng thứ đồ chơi rác rưởi kia bị thả ra, cô đã lập tức tìm người nhân lúc đêm tối gió cao trùm bao tải đánh cho một trận.
Chuyển lời rõ ràng chính xác cho tên rác rưởi kia, chỉ cần dám tới gần Lục Mạn Hương một lần thì sẽ đánh gãy chân anh ta.
Lục Mạn Mạn cũng không sợ chuyện bị bại lộ, từ trước đến nay những chuyện lặt vặt nhỏ nhặt này cô sẽ không để lại nhược điểm, hơn nữa lúc này ngay cả giám sát cũng không có. Sau khi đỗ dành chị gái nguyên chủ cô lập tức nhìn về phía trước.
Kết quả trùng hợp như vậy, trong gương chiếu hậu đụng phải ánh mắt Chu Nghiêm Phong nhìn tới.
Lúc đầu Lục Mạn Mạn cho rằng bị anh nhìn thấu cái gì đó, lập tức mới phản ứng lại tự mình đa tình... Người này đang yên đang lành sao lại chạy đi lái xe. Còn không phải là từ gương chiếu hậu có thể nhìn thấy ghế sau sao?
Ghế sau cũng không phải chỉ có một mình cô.
Lục Mạn Mạn nghĩ lại quả nhiên thích một người chính là không che dấu được, ngay cả chu Nghiêm Phong lạnh lùng kiềm chế siêu mạnh cũng có thể không kìm được lòng mà bị kéo xuống.
Phải biết rằng lúc trước vì cô muốn quyến rũ hắn, cơ thể thơm tho mềm mại đều đưa vào trong ngực anh, anh vẫn ngồi yên như cũ không hề làm loạn.
Lúc này lại không thể nhẫn nhịn được.
Lục Mạn Mạn cảm giác bị tát mạnh một cái vào mặt, quả thực rất mất mặt, hung hăng trừng anh một cái rồi mới xoay mặt đi.
Bên này Lục Mạn Mạn dẫn Lục Mạn Hương xuất viện, rời khỏi nơi mà Lục Mạn Hương đã đi theo và sống cùng ba mẹ mười mấy năm, nơi mà suýt chút nữa cả đời cô ấy đã ngã vào.
Trong nhà chồng cũ rác rưởi của Lục Mạn Hương thì u ám am đạm.
Trong căn phòng cũ kỹ chật chội Nghiêm Đại Khoan đang nằm trên giường gỗ đau đến không chịu nổi không ngừng kêu rên.
Bị Lục Mạn Mạn tìm người trùm bao tải hung hăng đánh một trận, quả thực toàn thân anh ta không có chỗ nào tốt, tiền trong nhà bị anh ta uống rượu uống sạch, đánh bạc cá cược sạch sẽ, ngay cả tiền đi bệnh viện cũng không có, chỉ có thể nằm sấp trên giường cắn răng chịu đựng.
Mụ già kéo thân thể yếu ớt, vừa thật cẩn thận nhìn trộm vẻ mặt của anh ta vừa đau lòng lại tức giận.
Ngày đó thật sự mụ già không ngờ sẽ làm cho cuộc hôn nhân của con trai không còn nữa. Lúc ấy trơ mắt nhìn Lục Mạn Hương ký tên, bà ta đều trợn tròn mắt, vừa lo lắng vừa tức giận suýt chút nữa hôn mê ngay tại chỗ. Sau đó bà ta còn muốn làm loạn đổi ý, kết quả bị một đám người vây quanh ôm ra khỏi phòng bệnh, ra khỏi cửa bệnh viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận