[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 130: Cái Ôm Của Tình Yêu (2)

Chương 130: Cái Ôm Của Tình Yêu (2)Chương 130: Cái Ôm Của Tình Yêu (2)
Đương nhiên, cô nói ra chuyện này là để trấn an Chu Nghiêm Phong, nếu không sẽ luôn cảm thấy cô đang lợi dụng chị gái của nguyên chủ.
Chu Nghiêm Phong nói: "Mặc như vậy đi sao?"
Mắt anh đảo qua nửa đùi quấn trong tất của cô.
Lục Mạn Mạn hào phóng duỗi chân ra cho anh xem: "Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Có vấn đề hay không cô nói cũng không tính.
Chu Nghiêm Phong: "Ngày mai anh dẫn em đi."
Lục Mạn Mạn nhướng mày: "Được."
Người đàn ông này cũng không phải kiểu đầu óc chậm chạp.
Như đã hẹn, chín giờ sáng hôm sau Chu Nghiêm Phong lái xe về nhà, Lục Mạn Mạn mang túi xách lên xe.
Lần trước đến đó, Lục Mạn Mạn phải bắt hai chuyến xe buýt đi từ sáng sớm đến trưa mới tới noi, lần này khởi hành lúc chín giờ chỉ hai tiếng sau là đến địa điểm.
Khi xe của Chu Nghiêm Phong dừng lại, nhiều người đứng bên đường vậy lại xem.
Trước khi xuống xe, Lục Mạn Mạn hỏi anh: "Em nghĩ vào đó không quá một tiếng, anh có muốn đi cùng không?” Chu Nghiêm Phong: "Tôi ở trên xe chờ."
Người đàn ông này chẳng phải rất quan tâm đến chị gái nguyên chủ sao, chẳng lẽ là ở gần quê nên rụt rè, có cơ hội gặp người yêu cũ lại không xuống nhìn một cái.
Lục Mạn Mạn lườm anh một cái, xách túi xuống xe.
Cô mặc đồ rất gây chú ý, lúc xuống xe khiến những người đàn ông khác không thể rời mắt, mấy người phụ nữ thì che miệng cười túm tụm thì thầm với nhau, nhưng thấy cô bước ra tỪ xe jeep quân sự chắc chắn là người có địa vị, không ai dám chỉ trỏ.
Tất nhiên, Lục Mạn Mạn không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Cô chải mái tóc xoăn dài, khuôn mặt tràn đầy tự tin mình đi đâu cũng đẹp nhất, xỏ đôi ủng da đi về phía nhà chị gái nguyên chủ.
Đi ngang qua hợp tác xã tiếp thị cung ứng, cô định mua vài thứ mang tới cửa, chợt nghe người ta nói: "Nhanh lên, nhanh, nhanh, Nghiêm Đại Khoan lại đánh vợ, nhanh tới xem!"
"Cô gái Lục Mạn Hương đó lại làm sao vậy?”
"Tôi nghe nói liếc mắt đưa tình với đàn ông bị Nghiêm Đại Khoan bắt được, chắc lần này không tha cho đâu!”
"Nghiêm Đại Khoan buổi sáng vừa mới uống rượu, tên đó uống rượu vào thì mẹ ruột cũng không nhận ra, sẽ không đánh chết người đó chứ?" "Ai biết đâu, muốn trách thì trách cô gái Lục Mạn Hương đó không yên phận..."...
Lục Mạn Mạn giữ một người lại hỏi: "Ý mọi người đang nói tới Lục Mạn Hương? Là Lục Mạn Hương sống bên kia, ở chung với mẹ chồng, có sinh hai con trai phải không?"
Người kia quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như bước ra từ trong phim, trong lòng nhất thời rung động, nói không rõ lời: "Đúng vậy, là cô ấy."
Lục Mạn Mạn không mua gì nữa, quay đầu điên cuồng vẫy về hướng xe ô tô, thấy Chu Nghiêm Phong xuống xe liền quay người chạy về phía nhà chị gái nguyên chủ.
Khi Lục Mạn Mạn chạy tới đã nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập bên ngoài nhà chị gái của nguyên chủ xem náo nhiệt, qua một cánh cửa, cô nghe thấy giọng nói của bà lão suýt chết lần trước: "Đánh cô ta, đánh chết cô ta, cái thứ không biết xấu hổi
Bên trong có tiếng bàn ghế bị đập phá, chị gái của nguyên chủ khóc lóc thảm thiết.
Đầu Lục Mạn Mạn như muốn nổ tung, cô chen qua đám người gõ cửa: "Mở cửa, mở cửa cho tôi!"
Một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên vòng qua eo kéo cô sang một bên.
Chu Nghiêm Phong đã di tới.
Kéo Lục Mạn Mạn sang một bên, anh lùi lại hai bước rồi đạp một cái vê phía cửa.
Một tiếng ầm thật lớn, cánh cửa đóng chặt bị đạp tung ngay lập tức.
Đừng nói người bên ngoài trở nên yên tĩnh, người bên trong cũng đột nhiên dừng lại.
Lúc Lục Mạn Mạn xông vào trong nhà thì nhìn thấy một người đàn ông vừa thấp vừa nhỏ lại còn xấu xí đang đứng đó, trên tay anh ta đang cầm một cái ghế, rõ ràng là người đàn ông này đang vác ghế lên đánh chị gái của nguyên chủ.
Thật là rác rưởi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận