[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 363: Cầu Hôn (1)

Chương 363: Cầu Hôn (1)Chương 363: Cầu Hôn (1)
Cô không phải người nhẫn tâm, anh đối xử với cô càng tốt, thì cô cũng cảm nhận được gánh nặng ngọt ngào, luôn luôn cảm thấy mình mắc nợ anh.
Anh nghe cô nói như vậy, trong lòng cô càng thấy chua xót, đến một câu gặng hỏi anh cũng không thốt ra được, cuối cùng chỉ nói được một câu: "Hiện giờ ca phẫu thuật cũng không được hoàn hảo như vậy, chẳng may để lại di chứng gì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe tình dục, có hại nhiều hơn lợi."
Chu Nghiêm Phong cũng liền nói một câu: "Em quyết định chưa?"
Quyết định xem có muốn để anh làm cuộc phẫu thuật này hay không.
Lục Mạn Mạn khẳng định chắc chắn, không được làm!
Nắm tay anh lôi ra khỏi bệnh viện mà không nói một lời nào.
Nhưng đi đến bãi đỗ xe, Chu Nghiêm Phong ném chìa khóa xe của cô cho Tiểu Từ, bảo Tiểu Từ lái xe về nhà cho cô, rồi lại dặn dò Tiểu Từ lái xe cẩn thận, đừng làm xước sát của vợ anh, sau đó mới kéo cô lên chiếc xe Jeep.
Tiểu Từ vô cùng vui vẻ nhận lấy chìa khóa xe và lái chiếc Citroen đi.
Trong lòng Lục Mạn Mạn tràn đầy tâm sự, ngồi trong xe Jeep cũng không có chú ý xem Chu Nghiêm Phong đang lái đi đâu, cho đến khi xuống xe, mới suy nghĩ xem làm sao lại đến khách sạn Thiên Thanh nổi tiếng nhất thế này
Chu Nghiêm Phong mỉm cười, nắm tay cô bước vào.
Lục Mạn Mạn được anh dẫn lên lầu, giẫm lên tấm thảm trải sàn trên mặt đất, từng bước một đi về phía căn phòng anh đặt trước, trong lòng đã có dự cảm hắn nắm lên lầu, giãm lên trên đất thảm từng bước một hướng hắn đặt gian kia phòng đi đến, trong lòng đã có dự cảm.
Anh muốn cầu hôn.
Trái tim cô đập thình thịch, lòng bàn tay rịn ra chút mồ hôi ẩm ướt...
Căn phòng ở cuối hành lang.
Lục Mạn Mạn đi theo Chu Nghiêm Phong đến trước cửa phòng, lại thấy anh dừng lại nhưng cũng không mở cửa mà quay đầu nhìn cô một cái.
Lúc Lục Mạn Mạn đang không biết ý của anh thì tay bị anh lật lại, sau đó lập tức thấy anh lấy khăn tay ra, lau sạch mồ hôi trên hai lòng tay cô.
"Hồi hộp như vậy sao?"
Anh ngước mắt khe mỉm cười nói.
Lục Mạn Mạn: "..."
Đúng là cô thực sự rất căng thẳng.
Cô cũng không biết tại sao cô lại căng thẳng như vậy, có thể là biết Chu Nghiêm Phong tương đối chú trọng cảm giác nghi thức, lại không rõ rốt cuộc anh đã chuẩn bị cảnh cầu hôn như thế nào.
Chu Nghiêm Phong không cho cô quá nhiều thời gian suy nghĩ, rất nhanh lập tức đi tới phía sau cô, hai tay đặt lên vai cô nhẹ nhàng siết lại nói: "Đi vào xem một chút là biết."
Anh ấn tay dài, ngón tay nắm lấy tay nắm cửa: "cạch" một tiếng cửa mở ra.
Lục Mạn Mạn vào cửa lập tức nhìn thấy cảnh tượng xem ra tương đối mộng ảo ở thời đại này, giữa phòng là chiếc giường đôi, bị lớp lớp màn che màu trắng vây quanh, hai bên được cuộn lên, trên giường rải rất nhiều cánh hoa hồng, trên mặt đất thì chật kín bóng bay.
Lục Mạn Mạn ôm mặt nhẹ nhàng a một tiếng.
Thế nào cũng không ngờ anh lại bố trí như vậy, suy nghĩ hiện đại này rất mạnh mẽ.
Cô giam lên khe hở giữa những quả bóng bay, quả bong bay nhảy nhót theo chân cô đi tới bên giường, nhặt cánh hoa trên giường nhìn một chút, lại không tin ngửi ngửi, xác định đây chính là cánh hoa hồng.
Tháng này ở thành phố Thiên Khánh ngay cả nụ hoa hồng cũng không có, nhất định là anh phải vận chuyển hoa từ phía nam tới đây.
Cô lại sờ sờ màn lụa trắng kia, cũng không phải loại vải lụa trong nước mà phải được nhập từ nước ngoài tới.
Anh không biết đã phải tốn bao nhiêu công sức.
Lục Mạn Mạn lại cảm nhận được gánh nặng ngọt ngào này.
"Mạn Mạn."
Chu Nghiêm Phong nói sau lưng cô.
Lục Mạn Mạn quay đầu lại nhẹ nhàng kêu lên, trong tay anh cầm một bó hoa hồng đỏ rực.
Anh đưa bó hoa vào vòng tay cô.
Lục Mạn Mạn nhất định phải ôm mới được, bó hoa quá lớn, mũi cô đầy mùi hoa, đầu óc cô choáng váng bởi đủ loại hưng phấn và vui mừng bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận