[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 293: Cốt Nhục Của Nghiêm Gia (3)

Chương 293: Cốt Nhục Của Nghiêm Gia (3)Chương 293: Cốt Nhục Của Nghiêm Gia (3)
Trước tiên Lục Mạn Mạn để cho hai đứa trẻ thuận lợi nói chuyện với cha của bọn chúng.
Hai đứa trẻ thì cô nói gì nghe nấy, ngay lập tức liên xông vào nói trong loa gọi cha.
Nghiêm Đại Khoan mắng: "Từ Hòa Bình đưa chúng mày đi đâu rồi, hai tên tiểu tử ngốc như chúng mày sao lại tùy tiện đi cùng nó vậy, ai đưa bọn mày đi thì bảo người đó trả lại, người cha của bọn mày là tao đây không có tiền cũng không có sức để đi tìm bọn mày đâu!"
Hai đứa con trai hiếu thuận lập tức nói: "Không cần tìm, bọn con ở với dì nhỏ ăn ngon uống sướng, từ nay về sau sẽ không trở về nữa!"
Lục Mạn Mạn lúc này mới nhận lấy điện thoại: "Nghiêm Đại Khoan anh nghe cho kỹ đây, hai đứa trẻ này ở cùng anh cũng không tốt đẹp được, tôi sẽ cùng với chị tôi nuôi dưỡng, sau này cũng không làm phiền các người quan tâm."
Giống như trong dự đoán của Lục Mạn Mạn, Nghiêm Đại Khoan sau khi phản ứng lại thì giống như chân đạp trúng phải đuôi: "Lục Mạn Mạn cô đừng có mà quá đáng, đó là cốt nhục của nhà họ Nghiêm bọn tôi..."
Lời còn chưa dứt đã bị bà già cướp lấy điện thoại: "Lục Mạn Hương cô là cái đồ không có lương tâm, vứt bỏ đứa trẻ mặc kệ, bây giờ còn có mặt mũi cướp đi cốt nhục của nhà chúng tôi, tôi nói cho cô biết, chúng nó chui từ trong bụng cô ra, nhưng cũng là cốt nhục của nhà chúng tôi, cô mà dám đưa đứa trẻ đi, chúng tôi, chúng tôi sẽ kiện cô lên bên trên thủ phủ của thành phốt"
"Chờ đây, các người chờ đấy, bây giờ chúng tôi sẽ đến đó!"
Lục Mạn Hương có đánh chết cũng không muốn gặp lại cả nhà chồng trước, vừa nghe thấy trong điện thoại nói như vậy, vội vàng kéo Lục Mạn Mạn nói: "Mạn Mạn, cho bọn họ là được rồi, bọn họ còn phải trông cậy vào hai đứa trẻ để sau này còn dưỡng lão nữa, đó chính là vận mệnh bọn chúng rồi, bọn họ chính là đánh chết cũng quyết định sẽ không giao cho chúng ta đâu, chúng ta vẫn là đừng có tranh giành với bọn họ."
Lục Mạn Mạn nói: "Chị sợ cái gì, tại sao phải sợ anh ta đánh chị chứ, đang ở đồn công an đấy, đồn công an có nhiều đồng chí công an như vậy, anh ta không dám làm loạn đâu."
Lục Mạn Hương như sắp khóc: "Đừng mà, thật đó, đừng mà, bọn họ nhất định sẽ không xong với chúng ta đâu, tương lai sau này chúng ta cũng không có cách nào sống yên ổn đâu!"
Lục Mạn Mạn bận an ủi chị gái: "Chị đừng sợ, có em đây mà, như vậy đi , chờ cha với bà nội của mấy đứa trẻ tới, chúng ta xem xem hai đứa trẻ đồng ý ở với ai..." Lời này chưa nói xong, hai đứa trẻ liền ôm lấy Lục Mạn Mạn: "Bọn cháu ở cùng với dì nhỏ, bọn cháu còn muốn làm con trai của dì nhỏ nữa!"
Sau đó liền nhảy lên nhảy xuống gọi Lục Mạn Mạn là mẹ.
Lục Mạn Hương cảm thấy sự chán ghét tự nhiên sinh ra, nếu không phải tuân thủ sự thiện lương khi làm mẹ, thiếu chút nữa đã đi lên cho một đứa một cái tát, ai mà đồng ý làm mẹ của bọn chúng chứ...
Nhưng cho dù Lục Mạn Hương có nói khô cả cổ họng, Lục Mạn Mạn vẫn nhất quyết không nghe, cô cố chấp đến mức không để lời của ai vào tai.
Lục Mạn Hương cuối cùng nửa thấp thỏm nửa lo âu cho chồng cũ và mẹ chồng cũ.
Nghiêm Đại Khoan và mụ già phải nói là sầu đến thúi ruột mấy ngày nay, đối với bọn họ số tiền ít ỏi của mấy bữa ăn nuôi mấy đứa nhỏ lớn nào sánh được tiền chúng kiếm được khi đủ tuổi bôn ba bên ngoài, vậy ngại gì mà không nuôi chứ, bọn họ không thể để vụt mất sức lao động chính và túi tiền dưỡng già tương lai được.
Để con cho Lục Mạn Hương nuôi, mấy đứa nhỏ không phải là sẽ quên sạch công ơn nuôi nấng bao lâu nay của bọn họ sao? Bọn họ không phải là trơ mắt nhìn túi tiền di động bay mất hay sao?
Cho dù tụi nhỏ vô dụng phải ra đường làm ăn mày đi chăng nữa, bọn họ cũng nhất quyết không giao một đứa cho Lục Mạn Hương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận