[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 136: Phân Biệt Đối Xử (1)

Chương 136: Phân Biệt Đối Xử (1)Chương 136: Phân Biệt Đối Xử (1)
Chủ quán là một ông lão, Lục Mạn Mạn thấy người ông cụ giản dị mà sạch sẽ, trên tay đeo bảo hộ, móng tay cắt tỉa gọn gàng nên quyết định dừng lại ở đây.
"Ông ơi cho cháu hai bát hoành thánh."
Ngay khi cô đang định lấy khăn tay để lau bàn ghế, Chu Nghiêm Phong đã đi trước một bước lấy chiếc khăn tay cẩn thận lau bàn ghế trước mặt cô.
Về phần anh thì chỉ tuỳ tiện lau vài lần là xong.
Hai bát hoành thánh nóng hổi, thơm phức được dọn ra, phía trên có rắc rong biển, tôm khô và rau thơm, bên trong là những miếng hoành thánh trắng nõn, lộ đầy nhân đỏ trông rất bắt mắt.
Lục Mạn Mạn dùng thìa khuấy nhẹ rồi húp một miếng, nước dùng rất ngon, còn hoành thánh, lớp vỏ mỏng bao bọc lấy lớp nhân mềm mọng nước, cắn một miếng càng ngon hơn.
Một người không bao giờ ăn những quán nhỏ như cô lại ăn một cách thích thú ngon lành
Tuy nhiên, tốc độ ăn không theo kịp Chu Nghiêm Phong, Chu Nghiêm Phong ăn vài đũa đã xong
"Em cứ ăn từ từ."
Anh đứng dậy, gọi một bát cho Lục Mạn Hương, thanh toán tiền, nói lại một câu rồi tự giác đi đến một cửa hàng quốc doanh gần đó mua một bộ đồ ăn.
Bằng không trong tay không có bộ đồ ăn, đem đồ ăn vào thì Lục Mạn Hương cũng không ăn được.
Chờ Chu Nghiêm Phong quay lại, Lục Mạn Mạn cũng đã ăn xong, một bát hoành thánh vào trong bụng, cả người nóng ran, thấy Chu Nghiêm Phong trên tay xách rất nhiều đồ, ngoài hộp đồ ăn còn có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn tắm, chậu rửa và cốc sứ, những vật dụng cần thiết hàng ngày như dép lê cũng mua nhưng chỉ có một đôi.
Lục Mạn Mạn hỏi: "Chỉ một đôi cho ai vậy?"
Chu Nghiêm Phong nói: "Đi giày da lâu không thoải mái, đi đép lê trong phòng bệnh sẽ thoải mái hơn."
A, để cho cô mang.
Chu Nghiêm Phong nói xong liền đưa một cái cốc thủy tinh vỏ ngoài màu trắng ngà tới: "Hai ngày nay trời trở lạnh, nhớ uống nhiều nước nóng."
Lục Mạn Mạn,"Mua một cái thôi, vậy chị gái em uống nước bằng gì?"
Chu Nghiêm Phong nhàn nhạt nói: "Uống bằng cốc sứ."
Cô đánh răng bằng cốc sứ còn uống nước bằng cốc thuỷ tỉnh, trong khi chị gái nguyên chủ đánh răng và uống nước chung bằng cốc sứ luôn sao?
Lục Mạn Mạn không thể tin được rằng anh lại mua do tf mi cẩn thận, sao lại có thể xảy ra sai sót như vậy.
Cô không thể giải thích được cảm giác là anh cố ý phân biệt đối xử để làm hài lòng cô.
Cô miễn cưỡng nhận lấy, cầm lấy cốc thuỷ tỉnh giữ nhiệt, hất cằm chỉ vào ba gói đồ bọc giấy báo nặng nửa cân trong túi lưới nói: "Đó là cái gì?"
Chu Nghiêm Phong trên mặt vẫn không biểu lộ gì nói: "Mua một ít kẹo vừng lạc, khoai tây chiên, mì nếp, lúc nào bọn em đói bụng thì ăn."
Lục Mạn Mạn bối rối: "Toàn là đồ ngọt."
Chu Nghiêm Phong dừng một chút nói: "Người em gầy, ăn chút đồ ngọt bổ sung khí huyết cũng tốt."
Lục Mạn Mạn/'..."
Trên người cô chỗ cần có thịt cũng có không ít, trước đây anh không phải không cảm nhận được, làm sao lại có ảo giác rằng cô yếu ớt như vậy, cần bổ sung khí huyết.
Lục Mạn Mạn bĩu môi nghĩ đến việc mỗi sáng đều bị di Điền nhìn chằm chằm bắt uống một bát cháo đầy.
Chu Nghiêm Phong giả vờ như không để ý, cầm lấy hoành thánh từ tay ông chủ, trên đường về tiếp tục nói với cô: "Phòng bệnh chật chội, bọn em cố gắng chịu đựng một đêm, ngày mai tôi qua sớm xem có phòng đơn nào trống không rồi sẽ xin chuyển qua." Nghĩ đến hoàn cảnh trong phòng bệnh không tốt, buổi tối hai người nhất định phải chen chúc ngủ chung một giường, thân thể cô mỏng manh ở nhà ngủ trên giường lò xo, có lẽ sẽ không thể chịu đựng được, còn nói: "Nếu em thực sự không quen, buổi tối tìm một y tá cho chị gái rồi em đi ở nhà nghỉ, có chuyện gì còn có Tiểu Từ xử lý, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu."
Lục Mạn Mạn nâng cằm lên: "Em hiểu rồi, cái này còn cần anh dặn sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận