[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 390: Chim En Phân Đàn Bay Về Tây (2)

Chương 390: Chim En Phân Đàn Bay Về Tây (2)Chương 390: Chim En Phân Đàn Bay Về Tây (2)
Bỗng nhiên cửa phòng bị người ta đụng mở, sau đó truyền tới tiếng những người giúp việc khuyên can xen lẫn với tiếng tranh cãi ầm 1 của Hà Gia Vinh.
Khí thế Hà Gia Vinh hùng hùng hổ hổ, những người giúp việc không thể cản nổi, cuối cùng vẫn để cho anh ta chạy được vào trong phòng.
Anh ta tìm được Lục Mạn Mạn thì chỉ tay vào cô mà lớn giọng tức giận nói: "Cô đúng là có bản lĩnh, vừa tới thì đã được cha nuôi tôi coi trọng và nhìn nhận, tổng giám đốc công ty địa ốc cơ đấy, người nối nghiệp tương lai, cô lợi hại thật!"
Khuôn mặt anh ta tràn đầy vẻ không cam lòng.
Hoàng Bảo Câu từ bên ngoài vội vàng chạy vào đẩy anh ta ra, mặt lạnh nói: "Chuyện này cha tôi cũng đã đồng ý rồi, nếu anh có gì không vừa lòng thì đi tìm cha tôi và cha nuôi anh đi, xông vào trong phòng cô ấy làm ầm ï cái gì, hay là anh thấy cô ấy chỉ là một cô gái nên muốn ức hiếp cô ấy?"
Những người khác nghe thấy tiếng động bên này bèn vây lại đây, ai ai cũng đồn dập khuyên can Hà Gia Vinh nhanh chóng rời đi, hôm nay là một ngày tốt lành, đừng làm cha nuôi anh ta nổi giận!
Lục Mạn Hương ăn xong bữa tiệc đoàn viên ở nhà chồng thì nhanh chóng chạy về đón sinh nhật cùng em gái, sau khi vào cửa nhà thì lại nghe mấy người giúp việc nói rằng trong buổi tiệc hôm nay ông cậu của cô ấy đã tuyên bố một quyết định quan trọng, cô ấy nghe xong thì trong lòng lộp bộp một cái, vội vã đi qua tìm em gái, vừa tới cửa phòng thì nhìn thấy tình cảnh này, cô ấy chạy tới ôm lấy Lục Mạn Mạn, dáng vẻ nóng lòng muốn bảo vệ em gái mình, sau đó cô ấy nghiêng đầu kêu Hà Gia Vinh đi ra ngoài với thần sắc nghiêm nghị xen lẫn giận dữ.
Hà Gia Vinh cả giận nói: "Các người đều là một bọn cải"
Sau lưng anh ta bỗng vang lên giọng nói yếu ớt nhưng không hề mất đi uy nghiêm: "Ai là một bọn?" Mọi người xung quanh rối rít nhường đường.
Lục Hướng Tùng ngồi trên chiếc xe lăn được người giúp việc đẩy vào, sau khi mọi người đều đã yên lặng trở lại thì ông ấy mới dùng ánh mắt sắc như dao lướt qua Hà Gia Vinh: "Con cút ra ngoài cho cha.”
Hà Gia Vinh nhất thời vừa oan ức lại vừa căm phẫn, dáng vẻ như "vò đã mẻ chẳng sợ nứt"*, lớn tiếng nói với thái độ bất cần: "Con đi theo cha bao nhiêu năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, giờ cha lại đi giao công ty địa ốc cho một con nhóc chứ chưa từng nghĩ sẽ giao cho con!”
(*) Vò đã mẻ chẳng sợ nứt: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến, thái độ bất cần; hành động tùy tiện; chuyện dù sao cũng xảy ra rồi nên cứ để mặc nó không quan tâm.
Lục Hướng Tùng nghiêm túc nói: "Con có được mấy phần bản lĩnh, trong lòng con không tự biết hay sao? Năm đó bến tàu vốn đang phát triển mạnh mẽ không ngừng, nhưng từ lúc giao cho con thì ngày càng sa sút, từ nhỏ ta đã dạy con rằng có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu việc thôi, con nghe lời dạy này của ta tới đâu rồi?"
Hà Gia Vinh phản bác lại: "Bến tàu có hai nhà kia thao túng, người ta dốc toàn lực làm công tác vận tải đường thủy, còn cha lại không cho con tiền để mở rộng kinh doanh, bây giờ ngược lại còn nói con làm không tốt, con không có công lao thì cũng có vất vả khổ sở mà!"
Lục Hướng Tùng thấy anh ta cứ khăng khăng không chịu tỉnh ngộ thì cuối cùng cũng nổi giận, ngón tay chỉ về phía hắn nói: "Năm đó nếu không phải là ta nể mặt chuyện cha con đã cứu ta thì một đứa con trai của ngư dân như con có thể có được vinh hoa phú quý như ngày hôm nay hay sao, con không những không biết ơn mà còn muốn tranh gia sản với cháu ngoại gái của ta, con quá là không biết trời cao đất dày!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận