[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 397: Nên Làm Gì Bây Giờ (1)

Chương 397: Nên Làm Gì Bây Giờ (1)Chương 397: Nên Làm Gì Bây Giờ (1)
Anh vốn là một người mạnh mẽ biết đâu là giới hạn, đâu là điểm dừng.
Cuối cùng khi anh nhìn thấy hơn một nửa số điểm tâm sáng còn thừa lại kia, dường như còn lơ đãng nói cô tham lam ăn nhiều nên nuốt không trôi.
Lục Mạn Mạn chỉ có thể cười cười, sau đó tới cửa hàng bách hóa bên cạnh mua một chiếc thùng giữ nhiệt bằng thiếc, bỏ hết chỗ điểm tâm còn dư vào bên trong, nhưng còn sót lại một bát cháo thì không có cách nào bỏ vào được nữa.
Lục Mạn Mạn còn đang lưỡng lự xem nên làm như thế nào.
Chu Nghiêm Phong ở bên cạnh nhìn cô, thấy cô không dám nói tới chuyện bỏ thức ăn đi trước mặt anh, nên anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đứng dậy đi thanh toán.
Chu Nghiêm Phong không ở trong nhà khách quân đội mà ở tại nhà khách của chính phủ thành phố.
Lục Mạn Mạn trở về cùng anh sau đó tới nhà vệ sinh tắm rửa sơ qua một lát rồi mới đi ra, lúc ra thì thấy anh đứng trước cái tủ kê dựa vào phía đối điện giường, áo gió trên người đã được cởi ra, thân trên mặc áo sơ mi trắng, bên dưới mặc quần dài ôm sát lấy thân người, đang xem một phần tài liệu không rõ là cái gì được anh cam trong tay.
Lục Mạn Mạn đi qua kéo rèm cửa sổ lại, sau đó đến bên anh vươn tay ôm eo anh.
Chu Nghiêm Phong ngước tâm mắt đang đặt trên tài liệu lên.
Anh lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, bỏ phần tài liệu kia ra, sau đó kéo lấy cô rồi hơi cúi đầu xuống, hai tay Lục Mạn Mạn vịn lên bả vai anh, cô nhón chân hôn lên môi anh.
Lục Mạn Mạn muốn làm anh vui lên, anh càng bình tĩnh lại càng khiến cô thấy sợ hãi.
Cô ôm lấy anh, hôn anh nồng nhiệt, cố gắng xoa dịu trái tim anh, lần trước mặc dù anh không nói rõ rốt cuộc là thoải mái nhường nào, nhưng có thể thấy anh rất hưởng thụ.
Chu Nghiêm Phong dựa vào tủ, hai chân thon dài duỗi thẳng, cúi đầu nhìn cô.
Ngón tay thon dài của anh lướt qua khuôn mặt cô, nhìn cô không thành thạo rồi lại cố gắng lấy lòng, thấy cô biết cách làm mình hài lòng. Cô thấy rõ những biến hóa dù rất nhỏ, thế là lại nhanh nhẹn quay đầu sang đón ý nói hùa lấy lòng anh.
Hạ thấp tư thế, kiểm soát trái tim anh để đạt được mục đích mà cô muốn.
Gân xanh trên cổ anh khó kiềm được mà nhảy lên, toàn thân đẫm mồ hôi, nội tâm không phải không xúc động, nhưng không thể dao động, đó là một lạch trời không cho phép anh dao động. Anh nhanh chóng quyết đoán đè cô lại, không để cô thoát khỏi lòng bàn tay, mãi đến khi mặt cô đầy nước mắt rịn lên vì sinh lý, mới kéo cô dậy, tay lau đi nước mắt và đôi môi hồng nhuận của cô rồi xoay người đến trước tủ, hôn lên môi cô, tiến quân thần tốc càn quét môi lưỡi cô.
Lục Mạn Mạn suýt nữa không thở nổi.
Rồi những nụ hôn ngắt quãng.
Anh vừa hung dữ vừa tàn nhẫn.
Lục Mạn Mạn có dự cảm không lành, đẩy anh ra như một lời nhắc nhở.
Chu Nghiêm Phong hối hận ban đầu đã quá ga lăng với cô, lễ ra anh nên để cô mang thai, mặc cô khóc lóc tức giận mà nghĩ cách đi trị cô, nhưng cuối cùng anh vẫn cầm khăn tay lót, cúi người ôm lấy cô.
Cả người Lục Mạn Mạn đã hoàn toàn đờ ra, đoán anh không xằng bậy nữa mới yên lòng ôm lại anh.
Cô nghĩ anh vẫn không nỡ để cô bị tổn thương!
Còn đường thương lượng.
Chu Nghiêm Phong ôm lấy cô, ngón tay vuốt ve tóc cô, môi dán vào tai cô khe hôn, nhưng lại giáng cho cô một đòn cảnh cáo.
Mới đầu anh chỉ đột nhiên hỏi: "Nói chồng nghe, tính bàn chuyện gì với chồng qua điện thoại?"
Lục Mạn Mạn buông lỏng cảnh giác, nhất thời không kịp nhận ra anh đang nói gì, chờ phản ứng lại và nghĩ xem nên đáp thế nào thì bị anh cắn lỗ tai, nói: "Không muốn nói? Vậy để anh nói."
"Em phải nằm lòng chuyện này cho tôi, người nhà của tôi tuyệt đối không được phép tham gia hoạt động kinh doanh ở đó, đây là vấn đề nguyên tắc, cứ là vấn đề nguyên tắc thì không thể nhượng bộ, không thể thương lượng, được là được, không được là không được, không tồn tại con đường trung gian."
Bạn cần đăng nhập để bình luận