[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 460: Xua Tan Nghi Ngờ (3)

Chương 460: Xua Tan Nghi Ngờ (3)Chương 460: Xua Tan Nghi Ngờ (3)
Cũng mới nhớ ra không phải là làm cơm cho anh sao, cơm đâu?
Cô vội vàng ôm cà men đem lại đây, lần này không đợi cô vặn, Chu Nghiêm Phong nhận lấy thì bàn tay to hơi dùng sức một chút, nắp lập tức mở ra.
Lục Mạn Mạn vui vẻ nói rằng cô đem mỳ đến cho anh, trước đây anh rất thích mì sợi, cô đặc biệt kêu đầu bếp ở khách sạn làm, canh mì sợi là dùng xương lớn và thịt gà mà hầm ra, bên trong trừ các loại rau dưa theo mùa còn có miếng thịt bò lớn, còn có hai quả trứng luộc.
Có thể nói dinh dưỡng tương đối phong phú, hương vị tươi ngon.
Chờ Chu Nghiêm Phong mở nắp ra, cô lập tức cầm lấy đũa, nóng lòng gắp hai sợi mì muốn đút vào miệng anh, kết quả là vừa mới gắp lên, sợi mì đã đứt ngay lập tức, đứt ngay lập tức!
Chu Nghiêm Phong bật cười: "Đã ngâm được một lúc rồi."
Mì sợi thật dễ nhão.
Lục Mạn Mạn lập tức suy sụp, có chút Ủ rũ cụp đuôi.
Chu Nghiêm Phong không ngại mì sợi bị nhão, đây đều tượng trưng cho tâm ý của vợ anh. Anh ăn từng miếng từng miếng trước mặt cô, ăn một cách thích thú.
Lục Mạn Mạn đành phải nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, bảo anh ăn từ từ thôi, đừng ăn nhanh hại đến dạ dày.
Chờ đến khi anh ăn xong, cô lấy khăn tay ra lau mồ hôi mỏng trên trán anh, sau đó lại lau miệng cho anh.
Chu Nghiêm Phong cầm lòng không đậu, lại cúi xuống thân mật ôm lấy cô, cảm giác cực kỳ hạnh phúc, nhưng còn nhớ đến vết phồng rộp trên chân cô, thì nhanh chóng bế cô lên trên giường, cởi hai chiếc giày của cô ra để kiểm tra, sau đó lại bôi povidone và thuốc bột.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, nhưng khu vực chấn khi chỉ thể vẫn còn đang vội vã, Chu Nghiêm Phong mặc dù quay lại nhưng cũng không thể ở lâu.
Anh sẽ nhanh chóng đi ra ngoài lại.
Lục Mạn Mạn liếc anh một cái, bảo anh thay quần trước rồi hẳn ra ngoài.
Trên mặt Chu Nghiêm Phong có chút xấu hổ.
Anh thật sự không nhịn được, chính bản thân cũng cảm thấy phía trước có chút ẩm ướt.
Lục Mạn Mạn thật sự sợ anh nghẹn đến hư mất, từ bây giờ đến tối vẫn còn có một buổi chiều, cô nhìn bên ngoài, chuyện này cũng không thể, ai mà biết được ban ngày ban mặt sẽ xuất hiện ai đâu, không cẩn thận từ bên khe cửa nhìn thấy cái gì.
Nhưng mà tam mắt rơi xuống ván cửa và gõ tường kia, có ve như... Có vẻ như nên thử một lần?
Lần này Chu Nghiêm Phong không có nói hồ nháo.
Anh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô vợ kiều diễm ướt át của mình, trong đôi mắt sâu thẳm đen nhánh không hề che giấu sức nóng, anh hơi hất nhẹ cằm sang bên kia một chút, ý bảo cô đi qua đi.
Lục Mạn Mạn lập tức hưng phấn.
Thế nhưng để đảm bảo an toàn, vẫn là lấy khăn trải giường che khe hở đi, vừa mới treo lên, Chu Nghiêm Phong đã tiến đến phía sau ôm cô, cúi đầu hôn lên cổ cô.
Nhưng càng vào thời điểm thế này, càng có nhiều người chạy đến làm phiền.
Chưa được bao lâu, tham mưu Hứa bỗng nhiên xuất hiện, gõ ván cửa hỏi: "Thủ trưởng, thủ trưởng?"
Lục Mạn Mạn sợ đến mức run run mà trốn trong lòng ngực của Chu Nghiêm Phong.
Chu Nghiêm Phong hận không thể đá bay con người ngoài kia.
"Nói!"
Giọng anh vừa khàn vừa nặng nề.
Tham mưu Hứa cũng hoảng sợ, sao lại nói chuyện cách ván cửa, vội giật mình mà khép hai chân, đứng thẳng.
"Chiều nay tôi đã giải thích bố trí triển khai, anh đến xem có chỉ thị gì khác không!"
Chu Nghiêm Phong biết điều này nghĩa là đang thúc giục anh, sắp đến giờ rồi.
Vừa muốn đuổi người đi, nhìn thấy vợ yêu nhìn thẳng vào mình, trên mặt có chút cổ quái, anh vội ôm chặt cô vào trong lòng, bàn tay bịt miệng cô.
Hứa tham mưu do do dự dự, nói: "Thủ trưởng?"
Chu Nghiêm Phong thầm nghĩ biến äi.
Tham mưu Hứa cuối cùng cũng không chờ thủ trưởng đáp lại, do do dự dự biến, à không, tránh ra.
Chu Nghiêm Phong lại gặp phải vấn đề nghiêm trọng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận