[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 388: Công Ty Bất Động Sản (2) |

Chương 388: Công Ty Bất Động Sản (2) |Chương 388: Công Ty Bất Động Sản (2) |
Lục Mạn Mạn hiểu rõ: "Anh yên tâm, em đã đồng ý chuyện gì nhất định sẽ không nuốt lời, mùng sáu em chắc chắn sẽ trở vê."
Chu Nghiêm Phong nói: "Đây là em nói, không được nuốt lời."
Hai người còn nói mấy lời ngọt ngào một lát, lúc này mới cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, biệt thự Bán Sơn vừa bận rộn lại tràn ngập niềm vui.
Chồng mới của Lục Mạn Hương, Trần Văn Quân, xuất thân từ một gia tộc lớn, Lục Mạn Hương mới lập gia đình với anh ấy, không có lý do gì ở nhà mẹ đẻ trong dịp Tết, vì vậy đêm mùng một cô ấy đã cùng chồng trở về nhà chồng.
Tuy nhiên, con nuôi và anh em của Lục Hướng Tùng đều đưa gia đình về đây tụ họp.
Con nuôi của Lục Hướng Tùng là Hà Gia Vinh, vốn là con trai của một ngư dân, năm đó Lục Hướng Tùng gặp nạn trên đường đến Hồng Kông, chính ngư dân chất phác kia đã cứu ông ấy thoát khỏi biển cả.
Chỉ tiếc ngư dân kia không thể trở về sau khi ra biển đánh cá, con trai của người đó là Hà Gia Vinh đã được Lục Hướng Tùng nhận làm con nuôi. Hà Gia Vinh có chiều cao trung bình, thân hình to lớn, mặt mày hơi hung dữ, nói chuyện cũng lớn tiếng.
Vì tính tình không tốt nên hai người vợ trước không chịu nổi tính khí hung bạo của hắn ta, hơn nữa đầu óc hắn ta cũng không mấy thông minh, đã bị người ta sớm ly hôn và phải bồi thường phí ly dị.
Nhưng hắn ta vẫn rất lễ độ với Lục Mạn Mạn, hai người vợ cũ của anh ta để lại hai đứa con, một trai một gái, cả hai đứa trẻ đều được Lục Hướng Tùng gửi đến trường học tốt nhất ở Hồng Kông để hưởng sự giáo dục tốt nhất.
Vốn dĩ hai đứa trẻ rất hiểu chuyện và lễ phép, nhưng vừa đến hắn ta đã lớn tiếng xua đuổi bọn nhỏ đến chỗ Lục Mạn Mạn, bảo bọn nhỏ chúc tết, còn mừng sinh nhật cô.
Lục Mạn Mạn mặc quần áo mới đi ra, nói bằng tiếng Quảng Đông: "Hà Gia Vinh, anh nên sửa tính tình lại đi, hai đứa nhỏ sẽ sợ anh đấy."
Hai đứa trẻ kéo tay Lục Mạn Mạn, nói: "Cha chính là như thế, cô đừng lo lắng cho cha ạ."
Hai đứa nhỏ chúc tết và tặng quà mừng sinh nhật cho cô, khen cô hôm nay thật xinh đẹp, không có người thứ hai ở Hồng Kông có thể mặc đẹp như vậy.
Lục Mạn Mạn được hai đứa trẻ dỗ dành đến mặt mày rạng rỡ, đưa cho mỗi đứa một bao lì xì đỏ thật lớn. Có người đi tới nói: "Cô của các cháu rất đẹp, nhưng ngoài xinh đẹp ra còn có năng lực, các cháu không thể chỉ khen vẻ ngoài của cô ấy được, nên khen cô ấy là người xinh đẹp và có năng lực nhất Hồng Kông."
Đây là Hoàng Bảo Câu, cháu trai nhỏ của Hoàng Ngọc Long, người anh em kia của Lục Hướng Tùng, không làm việc trong nhà họ Lục mà làm ăn với hai người bạn bên ngoài. Cậu ta mặc âu phục trắng, thắt cà vạt thêu hoa văn, tóc chải ngược, trong túi luôn có một chiếc khăn tay tơ tằm, khuôn mặt tuấn tú trông rất ưa nhìn, thậm chí có chút yêu nghiệt, nhưng giơ tay nhấc chân đều là điệu bộ của một công tử nhà giàu trong xã hội thượng lưu.
Cậu ta bằng tuổi Lục Mạn Mạn, kể từ khi Lục Mạn Mạn đến Hồng Kông, cậu ta đã theo đuổi Lục Mạn Mạn rất sát sao.
Cậu ta đã đóng góp rất nhiều vào những tin tức bát quái về Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn nghe vậy thì liếc nhìn cậu ta.
Hà Gia Vinh đến gần, thay cô nói: "Cô của bọn nhỏ cũng không nghĩ đến phản ứng của cậu, tôi khuyên cậu nên làm người hiền hậu, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô ấy đi, đừng lãng phí tâm tư tán tỉnh cô ấy nữa!"
Hoàng Bảo Câu chống khuyu tay vào cái tủ bên cạnh, ngón tay vuốt tóc cũng không quan tâm, ngược lại bắt đầu trêu đùa Hà Gia Vinh nên thay đổi tính khí, nếu không vợ hắn ta sau này vẫn chỉ coi trọng tiên tài trong tay hắn ta, cũng không ở bên hắn ta lâu dài các thứ.
Trong nhà Hoàng Ngọc Long có nhiều người, Lục Mạn Mạn nhanh chóng bị mấy cô gái gọi đi, cùng cô thảo luận về bữa tiệc sinh nhật tối ở Hồng Kông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận