[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 364: Cầu Hôn (2)

Chương 364: Cầu Hôn (2)Chương 364: Cầu Hôn (2)
Cả người có chút choáng váng.
Sau đó choáng váng bị anh kéo ngồi xuống.
Khi ngẩng đầu lên, cô thấy anh đang cầm một chiếc hộp nhung đỏ trong tay.
Ngón tay thon dài của anh mở hộp nhỏ, bên trong rõ ràng là một chiếc nhẫn.
Đó là một chiếc nhẫn sapphire 18k có đính kim cương.
Chu Nghiêm Phong nâng cái hộp nhỏ lên trước mặt cô, một bàn tay hơi vịn lên eo cô, thâm tình chân thành nhìn cô, giọng nói cũng dịu dàng đến mức kỳ cục: "Mạn Mạn, gả cho anh nhé."
Trong lúc nhất thời Lục Mạn Mạn tràn ngập đủ loại cảm xúc, không thể nói lên lời, cô vội vàng gật đầu trước.
Chu Nghiêm Phong cũng không ngờ cô đồng ý nhanh như vậy, cho rằng cho dù cô nói đùa cũng phải làm khó anh một chút. Cô có quyền làm anh khó xử, cô còn trẻ xinh đẹp, có thể kiếm tiền lại có chủ kiến, cuộc sống trước mắt có quá nhiều lựa chọn. Làm sao anh có thể dễ dàng cưới được cô như vậy?
Chu Nghiêm Phong đã chuẩn bị sẵn sàng để bị khó xử, ngay cả lời thoại thuyết phục cô cũng đã chuẩn bị xong. Kết quả là, cô đã không làm như vậy.
Cô sẵn sàng làm bà Chu của anh hơn anh tưởng tượng
Trong lồng ngực Chu Nghiêm Phong nóng bỏng, chỉ bởi một cái gật đầu của cô lập tức bùng lên, anh nghiêng người lại đỡ gáy cô mạnh mẽ hôn cô một cái.
Đó là Mạn Mạn của anh.
Ý cười trên mặt anh không thể che giấu được, lấy chiếc nhẫn trong hộp nhỏ ra cầm lấy tay cô và đeo chiếc nhẫn vào cho cô.
Chỉ là lúc đeo nhẫn, động tác của anh hơi dừng lại một chút: "Mạn Mạn, hứa với anh, sau này mọi việc chúng ta đều sẽ thương lượng, không ai có thể dễ dàng nói lời chia tay."
Trong đầu Lục Mạn Mạn vẫn còn choáng váng, được hạnh phúc bao bọc, nghe anh nói như vậy, lúc này mới tìm được chút lý trí, suy nghĩ trong lòng nói: 'Anh cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Chúng ta không hợp nhau như vậy, lỡ như sau này xảy ra mâu thuẫn không có cách nào hòa giải được, ưm..."
Đột nhiên bị anh hôn, những lời còn lại đều chặn lại.
"Chuyện sau này thì để sau này rồi nói!"
Nếu Chu Nghiêm Phong biết từ sớm thì đã không nói nhiều như vậy, có lẽ tình yêu thật sự cần một chút không sáng suốt, anh nói xong lời kia, quyết đoán đeo nhãn lên ngón tay cô. Màn lụa trắng vây quanh giường, bó hoa hồng đỏ xinh đẹp ướt át đặt ở một bên, Lục Mạn Mạn nằm ở một bên hoa, hai cái vai trần trắng nõn mềm mại kéo chăn, vươn tay nhìn chiếc nhẫn sapphire đính kim cương trên ngón tay.
Một chiếc nhẫn cưới thực sự rất đẹp.
Lục Mạn Mạn cho rằng nhiều nhất là anh sẽ tặng một cái nhẫn đơn giản, cho dù nói như thế nào thì đặt ở hiện đại một chiếc nhẫn đơn giản cũng sẽ không tầm thường, đá quý đính kim cương như vậy quá quý giá.
Ít nhất viên kim cương này cũng phải ba carat.
Chu Nghiêm Phong dọn dẹp sạch sẽ trong phòng vệ sinh, thấy cô duỗi tay nhìn chiếc nhẫn, biểu cảm trên mặt vui vẻ, khóe môi không nhịn được cong lên.
Không uổng công anh trăm đắng ngàn cay làm lại công việc nặng.
Anh vén màn màn lên trở lại trên giường, ôm người vào trong ngực hồn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Thích không?”
Lục Mạn Mạn gật đầu: "Rất đẹp."
Sau đó liền kéo cánh tay anh nói: "Tốn bao nhiêu tiên?"
Chu Nghiêm Phong hơi ngẩn người, sau đó là bất lực mỉm cười.
Anh cảm thấy cô không nên hỏi câu này, nào có người vợ mới cưới nào sợ nhẫn cưới chồng tặng đắt tiền chứ.
Cô nên hưởng thụ thật tốt việc được chiều chuộng mới đúng.
Nhưng cũng nhìn ra lo lắng trong mắt cô, ngón tay thon dài của anh cạo chóp mũi cô, thẳng thắn nói: "Là tiền nhuận bút."
Lúc trước Lục Mạn Mạn nhìn thấy chiếc nhẫn suýt chút nữa đã thốt ra muốn hỏi anh lấy đâu ra tiền mua đồ vật quý giá như vậy, thậm chí trong đầu còn nảy sinh một ít suy nghĩ không tốt, chỉ là không muốn cắt đứt khoảnh khắc anh cầu hôn.
Nghe anh nói là tiền nhuận bút thì cô lại càng không hiểu: "Anh có tiền nhuận bút sao? Loại tiền nhận bút nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận