[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 224: Khiêu Vũ (1)

Chương 224: Khiêu Vũ (1)Chương 224: Khiêu Vũ (1)
Ở trên không có thêm bất cứ một lời giải thích nào, chắc chắn là đang thực hiện một nhiệm vụ nào đó không thể nói ra, làm sao lá thư có thể tự nhiên bị lộ được, sau đó cô lại nghĩ rằng sau khi lá thư được viết xong, nội dung trong đó nhất định đã được xem xét kiểm tra trước khi gửi về.
Quả nhiên nghe thấy Chu Nghiêm Phong nói trong nội dung bức thư chuyển đến, anh ấy không nói rõ mình đang làm công việc gì, cũng không nói khi nào có thể về nước, anh ấy chỉ nói rằng mình đang đi công tác và ngày nào cũng rất bận nên không thể về nhà báo hiếu trước mặt cha mẹ.
Sau đó trong bức thư anh ấy bày tỏ hết thảy sự quan tâm với cha mẹ, mong họ hãy chú ý đến sức khỏe của mình, đồng thời cũng gửi lời chào đến em trai Chu Nghiêm Phong, chia sẻ động viên anh, cuối cùng là nhắc đến vợ và hai đứa con của mình.
Lão thái thái nằm trong ngực lão gia mà òa khóc.
Chu Bỉnh cụp mắt xuống, khóe mắt rưng rưng nước mắt.
Chỉ có Chu Chi Chi chớp chớp đôi mắt to tròn, ngơ ngác nhìn người lớn, tự hỏi không biết họ đang bị làm sao vậy.
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong rơi trên khuôn mặt nhỏ của cháu gái mình, giọng nói đang chuyển tiếp lời bức thư dừng lại. Luc Man Man thay vay 6m Chu Chi Chi di vao bếp.
"Chi Chi có đói bụng không, chúng ta xem dì Điền đang chuẩn bị món gì ngon được không?"
Chu Chi Chi gật đầu như gà mổ thóc: "Được, được!"
Sau khi Chu Nghiêm Phong chuyển lời bức thư xong, anh nhờ trung tâm cán bộ nghỉ dưỡng gửi thư vào một ngày khác, cúp máy và an ủi cha mẹ mình rằng "Thư là tin vui."
Lão gia cũng gật đầu: "Đúng thế, có thư về thì ngày trở về thăm nhà cũng không còn xa nữa!"
Lúc này lão thái thái mỉm cười mà hai mắt còn rưng rưng.
Đôi vợ chồng già quay đầu lại an ủi Chu Bỉnh, nói với Chu Bỉnh rằng cha của cậu bé nhất định sẽ sớm quay về.
Chu Nghiêm Phong cũng an ủi cháu trai: "Mẹ cháu còn đang bôn ba khắp nơi bên kia, cuộc sống vẫn chưa ổn định, lát nữa chú sẽ cố thử xem có thể liên lạc với mẹ cháu không."
Anh dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước nơi khóe mắt cháu trai, sờ sờ gáy cậu bé: "Đừng trách bọn họ.”
Chu Bỉnh hiểu chuyện gật đầu.
Không phải lúc nào cuộc gọi quốc tế cũng có thể kết nối được, cũng không phải điện thoại nào cũng có thể gọi được, Chu Nghiêm Phong báo cáo cấp trên rồi đến văn phòng cơ quan, sử dụng điện thoại trong phòng làm việc.
Mãi đến khi sắp ăn trưa, anh mới quay lại.
Nói với Chu Bỉnh rằng mẹ cậu bé đã ra ngoài làm việc, nhưng trong những ngày như thế này, cô ta nhất định sẽ tìm cách liên lạc với bọn họ.
Vẻ mặt Chu Binh lúc này mới thả lỏng.
Rõ ràng là cậu bé muốn kể với mẹ về bức thư của cha càng sớm càng tốt.
Chu Ngạn Phong lại sờ sờ sau đầu mình.
Lục Mạn Mạn có chút cảm giác rằng Chu Nghiêm Phong đã nói dối, cô âm thầm hỏi thăm mới biết được mẹ Chu Bỉnh sau khi mất liên lạc với cha Chu Bỉnh được hai năm thì cô ta đã không chịu nổi sự thiếu thốn khi không có chồng ở bên cạnh, nên cô ta đã đơn phương tuyên bố ly hôn với cha của Chu Bỉnh, tự bỏ chi phí đi du học.
Cô ta ở đó làm việc một mình, ngoài việc học ra cô ta còn phải làm việc cật lực để kiếm tiền, nơi ở cũng không ổn định, Chu Nghiêm Phong cố gắng liên lạc được với số điện thoại của cô ta đã để lại trước đó, nhưng gia đình chủ nhà bên đó nói rằng cô ta đã chuyển đi nơi khác, cũng không đợi Chu Nghiêm Phong nói thêm điều gì đã cúp điện thoại ngay lập tức.
Trực giác của Chu Nghiêm Phong cảm giác được, sau mỗi lần chuyển chỗ ở thì hoàn cảnh của mẹ Chu Bỉnh càng ngày càng tệ đi, cho nên anh đoán, có lẽ đợi được cuộc gọi của cô ta sẽ không dễ dàng øì.
Chỉ tính riêng cuộc gọi quốc tế đã rất tốn kém rồi.
"Tôi sẽ nghĩ cách khác."
Cuối cùng Chu Nghiêm Phong đã nói ra câu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận