[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 500: Hôn Mê Không Rõ Nguyên Nhân (2)

Chương 500: Hôn Mê Không Rõ Nguyên Nhân (2)Chương 500: Hôn Mê Không Rõ Nguyên Nhân (2)
Lục Mạn Mạn cảm giác được hơi thở quen thuộc trên người đàn ông, nước mắt thoáng không khống chế mà tuôn ra: "Ông xã!"
Chu Nghiêm Phong không kịp nói chuyện an ủi cô, vẫn luôn không ngừng quan sát tìm người khắp nơi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, điều chỉnh hơi thở, hỏi bên tai cô: "Có bao nhiêu người?"
Lục Mạn Mạn nói: "Bảy người."
Cô đã nghe và đếm rõ ràng.
Sau khi mắt đã thích ứng được trong bóng tối cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt Chu Nghiêm Phong thay đổi.
Lục Mạn Mạn biết không tốt, đột nhiên nhìn thấy dưới ánh trăng cửa sổ ở sau lưng Chu Nghiêm Phong có một cái bóng lóe lên một chút, trên họng súng còn có một lỗ đen.
Lục Mạn Mạn sợ tới mức suýt chút nữa tim gan đều vỡ vụn, theo bản năng kéo Chu Nghiêm Phong sang bên cạnh, kêu phía sau anh.
Tiếng súng gần như đồng thời vang lên, đối diện ngã xuống.
Bên ngoài truyền đến tiếng còi báo động như thay phiên nhau oanh tạc, tiếng người ồn ào chạy bộ giống như thủy triều dâng tới. "Không sao, không phải là vấn đề lớn gì."
Trên đường trở về, Chu Nghiêm Phong nói như vậy ở ghế sau xe cảnh sát.
Xe cảnh sát đến trước, xe cứu thương không tới, cũng may trên xe cảnh sát có bộ dụng cụ cấp cứu, may mắn Chu Nghiêm Phong không bị bắn trúng chỗ hiểm, nhưng trên cánh tay có một vết thương xuyên qua.
Lúc ấy trong đầu Lục Mạn Mạn trống rỗng, người đều muốn ngất đi, đợi Chu Nghiêm Phong dùng sức đỡ lấy cô, cô mới dần dần có ý thức, mới thấy rõ anh không ngã xuống.
Lúc cô ôm anh sờ đến một tay đầy máu, lúc này lấy băng gạc ấn vết thương đang chảy máu trên tay anh, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Vì sao lại một mình chạy tới mạo hiểm, không đợi cảnh sát hành động?"
Cô oán giận.
Tay kia của Chu Nghiêm Phong lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô, phát hiện nước mắt của Tiểu Thủy Nhi của anh giống như mở ra chảy không ngừng, vừa mới lau sạch thì đôi mắt xinh đẹp kia lại trở nên trong suốt ướt át, nước mắt đầy hốc mắt, giống như từng viên trân châu nhỏ trong suốt lại rơi xuống.
Chu Nghiêm Phong nhìn rất đau lòng.
Nhưng sau khi lau vài lần thì không lau nước mắt cho cô nữa. Bởi vì trong lòng anh cũng hạnh phúc.
Mỗi giọt nước mắt cô rơi xuồng đều là dành cho anh.
Sau lưng anh điều chỉnh tư thế thoải mái tựa vào ghế ngồi, trong mắt mỉm cười nhìn cô thấp giọng trả lời,"Không đợi được."
Mũi Lục Mạn Mạn lại chua xót, nước mắt lại rơi xuống.
Cuối cùng Chu Nghiêm Phong cũng không đành lòng, lại ngồi dậy lau nước mắt cho cô, rất nhỏ giọng dỗ dành cô không khóc, cô lại khóc thì lập tức vươn tay hãng nước mắt của cô, nói đây đều là hạt đậu vàng cô làm rơi, nói nước mắt Mạn Mạn của chúng ta rất quý giá, không thể tùy tiện khóc.
Lục Mạn Mạn bị anh chọc đến nín khóc mỉm cười.
Cô hít hít mũi lau sạch sẽ nước mắt không khóc nữa, nhìn trên người anh không còn dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề cẩn thận thường ngày, quần áo xộc xệch và có vết xước, cả người đầy bụi đất làm cho khuôn mặt xám xịt, lại có vẻ rất mệt mỏi, trên mặt cũng đều là mồ hôi.
Cô bảo anh dựa vào ghế ngồi, vươn một tay sửa sang lại quần áo cho anh rồi cầm khăn tay lau mồ hôi cho anh.
Lãnh đạo cục thành phố ở vị trí lái phụ trên xe, mấy lần quay đầu lại muốn an ủi cục trưởng Chu vài câu, quay đầu đến nửa đường lại vội vàng quay trở về, là lúc vợ chồng người ta tâm sự với nhau, cũng không tiện ngắt lời.
Nhưng không nhịn được ông ấy vẫn nâng lỗ tai lên cẩn thận nghe.
Càng nghe khuôn mặt già nua kia càng đỏ bừng, không nhìn ra cục trưởng Chu nghiêm túc lại rất biết dỗ dành vợ.
Đợi đến khi cuối cùng vợ chồng hai người không nói nhỏ nữa, lúc này ông ấy mới quay mặt nói: "Cũng may cục trưởng Chu nắm giữ được động cơ thật sự của nghi phạm phạm tội, lại xác định chính xác nơi ẩn náu của nghi phạm. Trong cục trong sở mới truy tìm đến nơi này nhanh như vậy, nếu không vụ án hiện tại còn chưa có tiến triển..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận