[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 456: Ai Dạy? (1)

Chương 456: Ai Dạy? (1)Chương 456: Ai Dạy? (1)
Anh vô cùng kích động, tình cảm khó đè nén, âm thanh chạy ra từ lỗ mũi, sau đó cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, anh giữ chặt gáy cô rồi mút mạnh.
Anh vội vàng như đang rượu ngon, như vừa tìm thấy báu vật đã đánh mất!
Lục Mạn Mạn bị đôi môi nóng bỏng lấp kín, cảm giác này xa lạ xen lẫn với quen thuộc, trong quen thuộc lại pha trộn chút xa lạ, hai cảm giác khác biệt quấn quýt với nhau khiến cô cảm thấy rất mạnh liệt lại rõ ràng, chỉ trong nháy mắt làm trái tim trong lồng ngực cô đập loạn nhịp và sôi sục. Trái tim cô đập nhanh như bay, nó nhanh đến mức cô cảm thấy như nó sắp nhảy ra ngoài.
Khoảnh khắc đó như linh hồn chạm vào linh hồn, cả thế giới đều mất trọng lực.
Ngay sau đó anh lại hôn như mưa rền gió dữ.
Anh nóng bỏng như dung nham, tình cảm mãnh liệt như vỡ đê, tình yêu đồn nén nay đã mất khống chế, khiến nụ hôn vừa nóng bỏng thô bạo ngang ngược vừa khẩn cấp, anh cứ như muốn nuốt cả cô.
Lục Mạn Mạn nhanh chóng bị hôn đến tối tăm mặt mũi, không còn sức để chống cự, lát sau cô cũng không thở nổi, xém chút nữa đã tắt thở.
Cả gương mặt cô đều đỏ ng, khóe mắt ướt át, hơi thở mỏng manh, khắp người đều bị bàn tay to lớn nên vừa mêm mại vừa yếu ớt, ngay cả ngôi cũng không ngồi vững.
Lúc này Chu Nghiêm Phong mới bớt phóng túng, thế nhưng anh chỉ cố kiêm chế không cướp lấy không khí của cô, chứ vẫn hôn và chà đạp môi cô không nghỉ, anh hôn đến mức khiến đôi môi cô vừa đỏ lại vừa sưng.
Một tay anh đỡ sau lưng, tay còn lại nâng mặt cô, môi anh lướt đến tai rồi đến cổ của cô.
Lục Mạn Mạn tê dại nằm trong lòng anh, cô nghe thấy tiếng tim đập vững vàng khỏe mạnh bên trong lồng ngực, cô không kìm chế nổi mà càng ôm anh chặt hơn, dựa sát vào lòng anh.
Bình thường Chu Nghiêm Phong thích nhất khi thấy cô dán chặt vào người anh như vậy, giống như cô coi anh như người thân thiết nhất trên thế giới. Cô hiếm khi ỷ lại và dính sát vào anh như vậy, vì cô quá độc lập, từ nội tâm đến lời nói cô chưa bao giờ ỷ lại anh như bây giờ. Về tình cảm, không phải lúc này anh mới cảm thấy lo được lo mất, mà ngay từ khi bắt đầu đã cảm thấy không yên lòng. Chỉ khi cô dính sát vào người anh như vậy, anh mới có thể cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cô càng dán sát vào người anh, trái tìm anh càng cảm thấy nóng bỏng, anh lại bắt đầu hôn cô.
Nhưng trong lòng anh vẫn có một lỗ hổng, kể cả xoa nắn khi cô đang nằm trong lòng hay lướt môi trên cổ cô, thế nhưng anh vẫn mong muốn nghe thấy câu trả lời do chính miệng cô nói ra. "Em nói thật sao?"
"Em thật sự lo lắng, lưu luyến anh?"
Nghe anh hỏi vậy, Lục Mạn Mạn thật sự rất đau lòng, không phải vì anh nghi ngờ cô, mà vì anh không tự tin. Lúc này cô mới nhận ra lúc trước mình quá đáng như thế nào, cô chẳng quan tâm đến cảm nhận hay suy nghĩ của anh, nên mới nói rằng cô vẫn chưa chắc chắn.
Cô vươn đôi tay mêm như bông ôm lấy cổ anh, dán mặt vào tai anh rồi nói: "Ông xã, sau này mỗi ngày em đều sẽ yêu anh, sẽ mãi yêu anh, yêu anh đến gìa. Tình yêu của em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi, em sẽ không bao giờ bỏ cuộc, không rời khỏi, cũng chẳng buông tay."
Ngay lúc ấy, trái tim Chu Nghiêm Phong như cảm thấy được lấp đầy. Anh chưa từng nghe lời âu yếm nào ngọt ngào như không bao giờ bỏ cuộc, không rời khỏi, cũng chẳng buông tay.
Anh không nhịn nổi lại ấn cô vào lòng xoa nắn, rồi liên tục hôn lên gương mặt cô. Lần này không phải ngang ngược mãnh liệt chiếm lấy cô, mà chỉ dịu dàng mà lại lưu luyến, yêu say đắm không muốn xa rời.
Nhưng cũng rất nồng cháy.
Lục Mạn Mạn lại bị hôn đến khó thở, thế nhưng cô luyến tiếc chấm dứt nụ hôn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận