[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 485: So Anh Gian (2)

Chuong 485: So Anh Gian (2)Chuong 485: So Anh Gian (2)
Không ngờ các bà cô khác hô một cái rồi toàn bộ vây quanh, mồm năm miệng mười nói: "Bà Chu, nghe nói hôm nay Bằng Thành đấu giá đất, công ty các cô lấy được đất rồi?"
"Đúng vậy đúng vậy, nghe nói tận mấy trăm vạn. Đời này tôi chưa từng thấy qua mấy trăm vạn rốt cuộc là bao nhiêu tiền!"
"Tin tức ngày mai sẽ xuất hiện, lần này cô sẽ trở thành đại danh nhân rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy. Trong viện chúng ta cô là người đầu tiên, quá lợi hại!"
Lục Mạn Mạn cũng không biết vậy mà bên ngoài cũng đã truyền ra, có lễ tin tức trong khu nhà ở nhanh nhạy hơn một chút, đối mặt với mọi người nịnh hót cô khe mỉm cười, có nói chuyện cũng không hề khoe khoang.
Những người khác nghe bà Vương nói rằng sau này bà Chu này sẽ không đi, muốn ở đây lâu dài với cục trưởng Chu, nói cô không phải là đồng chí nữ bình thường, người ta là làm chuyện lớn, là người xử thế không quan trọng chỉ tiết nhỏ, dễ ở chung.
Lời này truyền đi tin tức là muốn mọi người và bà Chu sống hòa thuận với nhau. Đại đa số mọi người nghe được bà Chu không đi cũng hết hy vọng, về việc có người còn muốn làm khó bà Chu? Cái này cũng không thể, cục trưởng Chu rất rõ ràng là thật vất vả mới có thể trông ngóng người trở vê, ai dám làm khó vợ anh thì e là muốn làm Lý Thái Liên thứ hai.
Còn có một tầng nguyên nhân đó là, người trong khu nhà ở còn thực tế hơn so với người bên ngoài, nghĩ lại từ xưa đến nay đều là có thêm một người bạn thì nhiều hơn một con đường. Bà Chu trở về từ Hồng Kông, cả người ăn mặc theo phong cách phương tây, làm tổng giám đốc công ty bất động sản, thế mà có thể móc ra mấy trăm vạn đấu giá một mảnh đất. Hơn nữa căn cứ vào tin tức nhỏ của bọn họ, nghe đồn thì giá trị con người của bà Chu tính toán phải lên đến mấy trăm triệu, quả thực làm người ta khiếp sợ.
Cái này không có bà Vương xuyên kim dẫn chỉ, hôm nay một đám người vừa nghe nói công ty bất động sản của bà Chu đấu giá được đất thì đều tụ tập đến chỗ bà Vương. Thứ nhất là muốn chính miệng bà Chu xác nhận chuyện có phải là như vậy hay không. Thứ hai cũng là muốn ở trước mặt để cho cô quen mặt, không phải lập tức sẽ quen biết sao?
Thấy quả nhiên cô là người hòa đồng, trên mặt lộ ra nụ cười, nói chuyện chậm rãi, cũng không nói móc ra nhiều tiền như vậy để đấu giá thì sẽ cảm giác mình cao hơn trên người, sẽ coi thường và thờ ơ với bọn họ.
Mọi người đối với bà Chu càng thân thiết hơn, chẳng qua cũng rất quan tâm: "Một mảnh đất hoang cần nhiều tiền như vậy, công ty các cô sẽ không lỗ vốn chứ?"
Cũng có người tò mò: "Bây giờ đều có thể lấy ra đấu giá, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?"
"Mảnh đất đó là để xây dựng nhà hay làm gì vậy, có phải chính phủ đã cấp quy hoạch rồi đúng không?”
Mấy người phụ nữ cứ mỗi người một câu, bà Vương chú ý tới Lục Mạn Mạn trên mặt cười nhưng ánh mắt lại luôn nhìn lên trên lầu, cảm giác được suy nghĩ của cô không ở chỗ này, lập tức vội vàng cắt đứt mấy người phụ nữ nói: "Hôm nay bà Chu bận rộn một ngày nhất định đã mệt rồi. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng để cô ấy về nhà nghỉ ngơi trước đi. Cục trưởng Chu đã về rồi, nói không chừng nghe thấy cô ấy vẫn chưa đi lên đã chờ đến sốt ruột rồi!"
Mấy người phụ nữ ngay lập tức bật cười, tuy rằng nói chuyện phiếm với bà Chu có chút chưa thỏa mãn, nhưng cũng phải lo lắng người ta bận rộn một ngày, thật vất vả mới được nghỉ ngơi, chỉ có thể nói lời tạm biệt, tuy nhiên ai cũng mời bà Chu khi nào có thời gian nhất định phải đến nhà mình làm khách sau đó mới lục tục tản đi.
Lúc này Lục Mạn Mạn mới đi dọc theo cầu thang lên lầu.
Lục Mạn Mạn lo lắng hôm nay Chu Nghiêm Phong tức giận với mình như vậy, cô sốt ruột trở về để xoa dịu anh, nhưng vừa rồi đi tới cửa khu nhà ở lại do dự, không biết anh có tức giận đến mức không chịu nghe cô nói chuyện hay không, có thể lại không muốn thân cận với cô nữa không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận