[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 535: Đại Kết Cục (8)

Chương 535: Đại Kết Cục (8)Chương 535: Đại Kết Cục (8)
Ngày hôm nay, cô đã phá vỡ bao trở ngại và đáp lại anh bằng những hành động thiết thực và thành quả đã được xác lập.
Chu Nghiêm Phong choáng váng trước niềm vui bất ngờ, ôm chầm lấy Lục Mạn Mạn không nỡ buông ra.
Lục Mạn Mạn xoa gáy anh, bàn tay nắm chặt lại giơ lên trước miệng muốn phỏng vấn anh một chút.
"Ông Chu, ngài hiện giờ có tâm trạng như thế nào?”
Chu Nghiêm Phong nói,"Cảm thấy khá bất ngờ, rất cảm động"
Lục man man hỏi tiếp,"Vậy bây giờ anh có lời gì muốn nói với vợ mình không?"
Chu Nghiêm Phong nói cảm ơn vợ vì sự ủng hộ to lớn của cô, anh yêu cô.
Lệnh điều chuyển Chu Nghiêm Phong đến Bắc Kinh công tác được đưa ra ngay sau đó.
Ngày hôm đó, xe ô tô chờ anh ở bên ngoài.
Anh khoác lên mình chiếc áo được may theo tiêu chuẩn mới, một bộ quân phục bằng nguyên liệu thô mới được ủi phảng phui, Lục Mạn Mạn giúp anh cài từng chiếc khuy bằng nhôm mạ đồng, sau đó tỉ mỉ đeo cầu vai và cổ áo, rồi cuối cùng đội lên đầu anh chiếc mũ quân đội.
Cô lùi lại nửa bước và ngắm nghía thưởng thức, chồng cô thật sự rất đẹp trai.
Mặc dù Lục Mạn Mạn biết rõ đáp án, nhưng trước khi anh rời đi, cô vẫn hỏi anh có thấy hối hận kể từ lần thăng chức cách đây 5 năm hay không.
U U và Lộc Minh chớp chớp đôi mắt to tròn, nằm lần lượt trong lòng ông và bà nội nhìn bố, tuy không hiểu bố muốn đi làm việc gì, nhưng nhìn cách ăn mặc của bố rõ ràng đã khơi dậy sự tò mò mãnh liệt của chúng, cả hai đứa đều khua cánh tay nhỏ nang nặc gọi bố, giọng điệu trẻ con nói rằng bố đẹp trai quá, bố ơi, con muốn được ôm.
Chu Nghiêm Phong quay người ôm con trai và con gái, dặn bọn trẻ ở nhà phải nghe lời ông bà và mẹ, sau đó lại tiến tới ôm Lục Mạn Mạn.
Anh thầm thì bên tai cô, không, anh chưa bao giờ hối hận, anh thấy hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc, 5 năm thì có đáng là gì, anh của hiện tại có sự nghiệp thành công, có cả con trai lẫn con gái, bên cạnh anh còn có người vợ mà anh cực kỳ yêu thương bầy bạn, cuộc đời này như vậy là quá viên mãn rồi.
Lục Mạn Mạn tiễn anh ra đến ngoài, lại ôm hai con trong lòng để bọn nhóc vẫy tay chào tạm biệt bố, Chu Nghiêm Phong đứng dưới bầu trời trong xanh, chuẩn bị xuất phát, sắp sửa mở ra một trang hành trình mới, quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt chỉ chan chứa nét dịu dàng, cuối cùng khi hai người họ tạm biệt nhau, cô cũng cảm thấy như đang nằm mơ một giấc mơ viên mãn.
Cùng nhau trưởng thành, thành toàn cho nhau, hỗ trợ lẫn nhau, và bầu bạn bên nhau suốt đời.
Từ gặp gỡ, quen biết, yêu thương nhau đến ở bên nhau, anh là niềm may mắn lớn nhất của cô, cô vẫy tay chào anh, chồng ơi, cô lên nhé!
*x**%
Lục Mạn Mạn sinh con xong chỉ ở lại bệnh viện hai ngày rồi về nhà.
Sau khi về nhà liền nghĩ xem làm cách nào ngồi yên được hết tháng ở cữ này.
Suy nghĩ của lão phu nhân và lão gia đương nhiên là phải dùng cá lớn, heo lớn để bồi bổ thật tốt cho cô, và hai bảo bối nhỏ, phải ăn uống thật ngon, đầy đủ thì mới có sữa để nuôi hai bé con ngoan ngoãn.
Trên đầu cô cũng được quấn một cái khăn trùm đầu, trên người đắp chăn bông kín mít không để lọt một chút gió nào vào.
Ngoài ra, trong tháng ở cữ, đừng nói đến việc tắm gội, mà đến đánh răng cũng chỉ được dùng chút gạc thấm nước muối để lau qua răng là được rồi, không dám đánh răng, nếu không khi về già sẽ bị rơi rụng mất.
Tuy rằng kiếp trước Lục Mạn Mạn chưa từng sinh con, không hề có bất kỳ kinh nghiệm ở cữ nào, nhưng dù sao cô cũng là người hiện đại, ba ngày liền không gội đầu không tắm rửa đã bức cô tức điên lên rồi, lại còn không được đánh răng? Có tin cô trốn nhà đi bụi cho bọn họ biết mặt hay không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận