[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 295: Kẻ Nhát Gan (2)

Chương 295: Kẻ Nhát Gan (2)Chương 295: Kẻ Nhát Gan (2)
Cô ấy lập tức quay đầu nói với trưởng đồn cảnh sát: "Cháu xin phép truy cứu, anh ta nên chịu trách nhiệm cho hành vi đã làm khó xử bao nhiêu người của mình."
Từ Hòa Bình vội vã ghé người vào cửa sổ, hô to: "Mạn Hương, em sống có chính kiến chút đi, đừng có cái gì cũng nghe em gái của em, em gái của em bá đạo thành tánh, đến chuyện yêu đương của em mà còn phải qua tay cô ta, sao thời đại đã tiên tiến rồi mà em vẫn cổ hủ quá vậy, yêu đương tự do, kết hôn tự do, em, em không biết suy nghĩ, Từ Hòa Bình anh đây có chỗ nào không tốt chứ, anh còn không chê gái ly hôn như em..."
Mặt Lục Mạn Hương lúc đỏ lúc trắng, vốn không muốn nói mấy lời vô nghĩa với anh ta, giờ phút này cũng bị chọc tức cãi lại: "Trên thư tôi đã từ chối anh rất rõ ràng, Từ Hòa Bình anh, anh, anh không chê tôi thì sao, tôi không có ý với anh thì đến lượt anh chê à!”
Từ Hòa Bình đáp: "Em đừng tưởng anh không biết, cái thư từ chối kia đều là lời của em gái em nói cho em viết, em không hề nhẫn tâm đến vậy, đừng hòng qua mặt anh!”
Lục Mạn Mạn sờ cằm ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cô nhìn ra hình bóng của Hạ Kiến Sơn trên người người này, bản thân không có gì đặc biệt nhưng lại rất tự tin. Cô muốn xem chị gái cô đối phó tên này thế nào.
Mặt chị cô đỏ bừng lên, tức giận đến phát run: "Đừng có kéo em gái tôi vào chuyện này, những lời trên thư đều là ý của tôi, tôi cho anh biết, cho dù tôi có ly hôn thêm hai lần, ba lần nữa, đàn ông trên đời tuyệt chủng hết, thì tôi cũng sẽ không chọn anh mà chọn, mà chọn..."
Lục Mạn Mạn kéo Thái Châu qua, ngắt lời: "Chị, anh rể đang đứng ngay đây mà, chị nói mấy lời vô ích này với anh ta làm gì."
Từ Hòa Bình nghe được như hóa chó điên: "Em, em dám tìm người khác!"
Mặt Lục Mạn Hương càng ngày càng đỏ.
Thái Châu trái lại rất biết phối hợp với Lục Mạn Mạn, nắm chặt cổ tay Lục Mạn Hương, dịu dàng nói: "Mạn Hương, đừng phí thời gian nói nhảm với anh ta nữa, chúng ta về nhé."
Lục Mạn Hương nhỏ giọng ừm một tiếng, ngoan ngoãn giống con thỏ nhỏ đi cùng anh ấy.
Con mắt của Từ Hòa Bình phủ kín tơ máu.
Lục Mạn Mạn không quên quay đầu nói với trưởng đồn cảnh sát: "Tội bắt cóc trẻ em nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, đồn cảnh sát chúng ta tốt hơn hết vẫn nên báo về đơn vị làm việc của anh ta, để anh ta khắc sâu hành vi phạm tội của mình vào đầu!"
Trưởng đồn cảnh sát gật đầu. Từ Hòa Bình đang bi chùn bước với việc theo đuổi Lục Mạn Hương, lại nghe thêm được câu nói của Lục Mạn Mạn, lập tức trút hết lửa giận lên người cô: "Lục Mạn Mạn, tôi trước giờ chưa từng đụng vào cô, sao cô cứ hết lần này đến lần khác đồn tôi vào đường cùng chứ!"
Lục Mạn Mạn lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý đến anh ta, nhấc chân rời đi.
Khi trở lại Tiểu Dương Lâu trời đã tối đen như mực rồi.
Những người khác đã đi hết trơn, chỉ còn Thái Tiểu Hồng vẫn một mực chờ bọn họ quay về.
Khi thấy Lục Mạn Mạn thì lập tức nói: "Chị Mạn, lúc bảy giờ có người gọi chị á!"
Tim Lục Mạn Mạn lệch một nhịp, trong lòng cô đã đoán được là ai, nhưng lại không rõ sao anh lại đến nơi muộn như vậy, có phải trên đường đi gặp gì đó không?
Quả như cô đoán, câu tiếp theo của Thái Tiểu Hồng chính là: "Là chồng chị gọi á."
Thái Tiểu Hồng lại móc ra một tờ giấy: "Em còn viết xuống luôn rồi nè, là số điện thoại này, được gọi từ chỗ này..."
Lục Mạn Mạn nhận lấy tờ giấy: "Chị biết rồi, em với anh em về trước đi"
Đêm tới nhưng bụng vẫn trống rỗng, vì thế Lục Mạn Hương đi nấu bát mì ăn. Lục Mạn Mạn lên lầu tắm rửa, rồi xuống nhà ăn mì sợi, ăn xong gọi chị cô lên ngủ, sau đó mới đi đến trước cái điện thoại.
Đường dây liên lạc của điện thoại khi quá dài sẽ có hơi chập chờn, đợi người trực tổng đài chuyển không biết phải chờ bao lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận