[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 190: Cân Nhắc (2)

Chương 190: Cân Nhắc (2)Chương 190: Cân Nhắc (2)
Phu nhân liếc anh một cái, cũng không muốn nói chuyện với anh, anh bất đắc dĩ cười cười, cũng không để ý chuyện này.
Đến khi Tiểu Từ lái xe vào khu nhà ở, dừng lại trước cửa nhà thủ trưởng, cả người vẫn còn mơ mơ hồ hồ, nội dung vở kịch này có chút khó tin, không phải là cậu ấy đã bỏ qua cái gì rồi chứ?
Chu Nghiêm Phong đã sớm thăm dò thái độ làm người của Lục Mạn Mạn, ngoài mặt cô khôn khéo tỉnh tế, thực ra trong xương cốt lại là loại người yêu ghét rõ ràng có thù tất báo, cho nên trước đây khi anh thăm dò cũng vẫn đề phòng cô, ngoài mặt thì thoải mái đồng ý, sau lưng lại lén lút ra tay, luôn nghĩ mọi cách hạn chế một số hành động của cô.
Sau đó mới phát hiện thực ra trong lòng cô đều hiểu rõ.
Tính cách của cô, giá trị quan của cô, thậm chí cách ứng xử, mọi thứ tạo nên cô của hôm nay chính là cách sống của cô.
Vậy tại sao anh còn muốn lấy tiêu chuẩn của mình để đánh giá cô chứ?
Huống chi hôm nay anh cũng không cảm thấy cô làm gì quá đáng, chỉ là vẫn có chút lo lắng.
Ô tô đỗ ở cửa nhà, anh bước xuống mở cửa xe cho cô, sau khi đưa người vào nhà, lại vẫy tay gọi Tiểu TỪ. "Gọi người qua xem."
Anh quay đầu nhìn lại, hỏi: "Trên mặt tôi có cái gì sao?"
Tiểu Từ ngây ngốc, lắc đầu như trống bỏi: "Không, không có!"
Chu Nghiêm Phong liếc cậu ấy một cái cảnh cáo, lúc này mới rời đi.
Tiểu Từ trở lại trên xe vỗ vỗ ngực, thấy thủ trưởng ân cần như vậy cậu không chỉ có chút ngạc nhiên, nhìn anh giống như đang theo đuổi phu nhân vậy... Đợi đã, vừa rồi thủ trưởng dặn dò cái gì nhỉ, ồ ồ, đây là thủ trưởng lo lắng đôi vợ chồng già kia bị lời nói của phu nhân kích thích, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng muốn làm cá chết lưới rách, mặc dù có cháu trai, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Tiểu Từ hiểu được.
Bên này Lục Mạn Mạn tiến vào cửa nhà, mới vừa cởi áo bành tô treo lên, bà Chu và ông Chu đã lần lượt đi tới.
Bà Chu kéo lấy cô thân thiết nói: "Mạn Mạn về rồi à, Nghiêm Phong nói hôm nay đi đón con, mẹ có làm tôm om dầu cho con, vừa mới ra nồi, mau tới đây nếm thử chút!"
Ông Chu bưng cốc sứ đưa qua: "Có lạnh không, uống chút nước ấm trước."
Lục Mạn Mạn nở nụ cười: "Cảm ơn cha!" Uống nước xong lại ôm ba Chu nói: "Cũng cảm ơn mẹ, tôm om đầu mẹ làm nhất định rất ngon!"
"Vậy hôm nay con ăn nhiều chút!"
"Vâng!"
Lục Mạn Mạn không trở ve mấy ngày, không chỉ có bà Chu vô cùng nhung nhớ, ngay cả ông Chu ngoài miệng cũng thỉnh thoảng nhắc tới không biết con dâu còn phải bận bao lâu, khi nào mới có thể về nhà.
Khi con dâu ở nhà, trong nhà chính rộn rã tiếng cười, con dâu không ở nhà, con trai và cháu trai ăn cơm cũng không yên lòng, Chi Chi cũng la hét tìm thím.
Ông Chu còn muốn đến tiệm của con dâu đi dạo một vòng, nhìn xem con dâu có cần giúp việc gì hay không, vẫn là bà Chu nói qua đó lại gây thêm phiền toái, lúc này mới từ bỏ.
Lần này Lục Mạn Mạn đến, tinh thần của ông Chu đều đã tăng lên rồi, bà Chu cũng tươi cười.
Chu Nghiêm Phong trở về đã nhìn thấy cảnh tượng cha mẹ vây quanh Lục Mạn Mạn, một người ngồi bên cạnh hào hứng kể cho cô nghe về những ngày tháng chiến tranh mưa bom bão đạn cửu tử nhất sinh, một người ngồi bên người cô, ngắt đầu bỏ đuôi lột tôm cho cô.
Cô cười tươi ăn một miếng tôm, sau đó lại tập trung tinh thần nghe cha anh kể chuyện xưa, cha kể đến hy vọng thắng lợi, vẻ mặt cô trở nên kích động, trong đôi mắt xinh đẹp đều là ánh sáng, cha kể đến quân đội tổn thất nặng nề, tâm trạng cô cũng biến động theo, nắm lấy tay áo của cha hỏi: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”
Chu Nghiêm Phong đến phòng bếp rửa tay, đi tới nói với mẹ: "Mẹ, để con."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận