[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 432: Không Hiểu (1)

Chương 432: Không Hiểu (1)Chương 432: Không Hiểu (1)
Lúc không dùng đền thì nói mặt lạnh là mặt lạnh, nói đá ra là đá ra, anh ấy muốn hỏi có cần thiết không, theo anh ấy thì nên để cho phu nhân nghe những lời kia nhiều hơn, nên để cho phu nhân đau lòng nhiều hơn một chút, cô càng đau lòng thì sẽ càng nhớ mong, lại càng không nỡ buông bỏ, cho dù cô không thể buông bỏ công việc và không thể ở bên cục trưởng mọi lúc, hai ba ngày về một chuyến cũng có thể đi.
Tại sao cục trưởng lại không hiểu đạo lý đơn giản như vậy?
Hứa Thắng Đa lặng lẽ nhìn về phía cục trưởng.
Chu Nghiêm Phong xoay người đóng cửa lại, cảm nhận được tầm mắt muốn nói lại thôi như vậy, ánh mắt lạnh lẽo bắn qua, còn không cút?
Hứa Thắng Đa giật mình quay đầu bỏ chạy.
Chu Nghiêm Phong đóng sầm cửa lại, nghĩ thầm, chốc nữa nên yêu cầu tham mưu Từ viết một bản tự kiểm điểm, kiểm điểm sâu sắc về chức trách của tham mưu, biết điều gì nên nói điều gì không nên nói, hai cánh tay ôm lấy lưng anh từ phía sau.
Lục Mạn Mạn ôm anh, vùi mặt vào sau lưng anh, cô biết anh lại bắt đầu hút thuốc, cô nhìn thấy nó vào sáng hôm qua và cũng ngửi thấy nó trong phòng tối hôm qua. Cô vốn cho rằng anh chỉ là bởi vì công việc nhiễm nên thói quen không tốt, sau đó mới ý thức được anh buồn khổ, bất đắc dĩ mới hút.
Nhưng vẫn rất khó tưởng tượng anh hút hết điếu này đến điếu khác.
Còn có, làm sao có thể không ăn cơm tử tế.
Trước đây anh luôn yêu quý thân thể, bản thân cũng từng nói nếu không có cơ thể tốt thì làm sao có thể làm tốt công việc, anh thường chú ý đến chế độ ăn uống của mình và không bao giờ thiếu tập thể dục, nếu không vì sao dậy sớm ngủ muộn, bận tới bận lui, còn có thể duy trì tỉnh lực đồi đào như vậy.
Lục Mạn Mạn cảm thấy mình sai rồi, sớm nên biết anh không dễ dàng buông bỏ như vậy, cho dù cô hạ quyết tâm nhìn về phía trước, cũng nên hỏi thăm tình huống của anh một chút, xem anh có thật sự trở lại con đường phát triển đúng đắn hay không rồi mới làm ra quyết định.
Cô càng ôm anh chặt hơn, giọng nói tràn đầy sự ân hận: "Nếu biết như vậy thì em đã sớm trở về tìm anh, sẽ không khiến anh đau khổ như vậy."
Chu Nghiêm Phong thật sự không muốn cho cô biết những điều này, đang muốn tách tay cô ra, nói cho cô biết, Tiểu Hứa này nói chuyện làm việc rất nóng nảy, không biết nặng nhẹ, lời nói đó đều là nói dối, cố ý trêu chọc cô để khiến cô sốt ruột.
Bỗng nhiên nghe cô nói như vậy, anh cảm thấy ngực đau như kim đâm, cổ họng cũng tắc nghẽn khó chịu.
Anh dùng sức siết chặt hai tay, đè xuống cảm xúc trập trùng dưới đáy lòng, hỏi: "Em thật sự nghĩ như vậy?"
Lục Mạn Mạn ngẩng mặt lên, tự hỏi tại sao anh lại hỏi như vậy, đây chẳng lẽ không phải rõ ràng sao, anh còn có cái gì đáng nghi ngờ?
Mâu thuẫn ban đầu của họ cuối cùng đã được giải quyết nhờ sự nhượng bộ của anh, cô không trở lại tìm anh thì còn chờ cái gì?
Cô ngập ngừng: "Anh nghĩ em sẽ không quay lại với anh sao? Tại sao anh lại nghĩ như vậy, tại sao lại nghĩ như vậy?”
Cô cũng đặt ra câu hỏi đã canh cánh trong lòng: "Tại sao anh không nói với em về việc chuyển công tác? Anh có mối băn khoăn nào khác hay chỉ đơn giản là không thể buông bỏ thể diện của mình, nhưng nếu anh cảm thấy không bỏ được thể diện, không muốn chủ động gọi cuộc điện thoại đó, dù là gửi một ít tin tức cho em thông qua phương thức khác, tại sao đều không có?"
Lục Mạn Mạn thấy anh không nói một lời vừa mất kiên nhẫn vừa tức giận, cô buông anh ra, kéo anh qua, nói: "Anh nói đi, nói anh là vì sao?"
Chu Nghiêm Phong mím môi nhíu mày.
Tại sao, anh cũng rất muốn hỏi tại sao.
"Tại sao em không bao giờ nghĩ đến việc quay đầu nhìn lại?" "Cho dù chỉ liec mắt một cái là đã nhìn thấy tất cả, vì sao thậm chí cũng không liếc mắt một cái?"
Anh hỏi cô.
Lục Mạn Mạn đột nhiên không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận