[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 110: Nghe Lời (1)

Chương 110: Nghe Lời (1)Chương 110: Nghe Lời (1)
Cũng không phải Lục Mạn Mạn không có đầu óc như vậy, nghĩ tới dựa vào cái gì để cho người đàn ông này nắm giữ quyền chủ động thao túng cô khắp nơi. Đã biết anh cũng có nguyên nhân không thể không kết hôn giả, tất nhiên người không muốn phá vỡ trạng thái ban đầu là anh mới đúng, nếu không vì sao lâu như vậy anh không chỉ không vạch trần cô mà còn tiết lộ tin tức hai người kết hôn giả?
Lục Mạn Mạn càng nghĩ càng cảm thấy có lý, lại nhìn biểu cảm chợt thoáng lóe của Chu Nghiêm Phong, trong lòng khẽ động, càng có thêm sức mạnh, cô nói tiếp: "Bây giờ em muốn nhà có nhà, muốn kiếm tiền cũng có thể kiếm được tiền, hai chúng ta... hay là thôi đi."
Chu Nghiêm Phong đứng tại chỗ, ngón tay vuốt ve miệng hổ, ngón tay dừng một chút, cuối cùng khó xử mở miệng: "Cái gì thôi đi?"
Còn có thể thôi cái gì được nữa.
Tất nhiên là thỏa thuận.
Tuy rằng Lục Mạn Mạn không nói rõ ràng, nhưng dựa theo suy đoán của cô thì đây là chuyện trong lòng cô và Chu Nghiêm Phong đều biết rõ, kết quả người này hỏi ngược lại... làm cho trong lòng cô lại có một chút không xác định.
Chẳng lẽ suy đoán của cô là sai, hai người không phải là kết hôn giả, bản thỏa thuận kia chỉ là thỏa thuận tài sản sao?
Nhưng...
Lục Mạn Mạn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Chu Nghiêm Phong bỗng nhiên đi tới trước người cô, hơi cúi người kéo cô từ trên giường lên.
"Đừng suy nghĩ lung tung, dì Điền sắp nấu cơm xong rồi. Em đi xuống trước đi, tôi thay quần áo xong sẽ xuống sau."
Lục Mạn Mạn cúi đầu nhìn lại, hai tay anh nắm lấy hai cổ tay cô qua lớp áo, trong động tác lộ ra một chút thân mật thì không nói nhưng ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng rất dịu dàng, giống như có sự kiên nhẫn vô tận.
Sao đột nhiên dịu dàng như vậy??
Cô không khỏi nhìn vẻ mặt anh, khuôn mặt kia thật sự rất đẹp trai, ngũ quan ưu việt, góc cạnh rõ ràng, dỡ bỏ khuôn mẫu lạnh lùng ngày thường thay bằng vẻ dịu dàng, một đôi mắt vốn sâu thẳm sắc bén, cũng không biết có phải bởi vì ánh đèn chiếu rọi hay không mà có vẻ hơi lấp lánh nhìn chằm chằm cô.
Lục Mạn Mạn đâu còn bận tâm đến những thứ khác, bị anh nhìn như vậy quả thực sắp chết đuối trong ánh mắt của anh rồi.
Chu Nghiêm Phong đã phần nào thăm dò được tính cách của cô. Dường như cô lớn lên ngang tàn bạo ngược, tự do từ trong xương tủy, phóng khoáng, không bị ràng buộc, đây là một người có quá nhiều nhân to không xác định, cũng không thể dự đoán được khi nóng nảy liệu có thể lật bàn hay không.
Quả thật cô có bản lĩnh làm cho người ta bó tay.
Chu Nghiêm Phong thử trấn an người khác, chỉ thấy vừa rồi người phụ nữ này còn kêu gào đòi ly hôn đảo mắt một cái giống như bị bắt, theo động tác kéo cô đứng lên, một đôi mắt hoa đào dịu dàng nhìn anh, vẻ mặt thẹn thùng của một cô bé.
Chu Nghiêm Phong nghĩ lại từ đầu đến cuối cô cũng không có suy nghĩ xấu, chỉ là hơi tùy hứng mà thôi.
Anh không tự chủ được đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc trên đỉnh đầu cô nói: "Nghe lời."
Lục Mạn Mạn lập tức... ngoan ngoãn xuống lầu.
Hai tay Lục Mạn Mạn nâng má ngồi trước bàn ăn choáng váng hơn nửa ngày, mãi cho đến khi Chu Chi Chi đến ôm lấy cánh tay cô lắc lư: "Thím, thím, thím đang suy nghĩ gì vậy?”
Lục Mạn Mạn phục hồi lại tinh thần thấy thức ăn của dì Điền đã chuẩn bị xong, Chu Bỉnh đang giúp bưng thức ăn lên bàn.
Lúc này cô mới phản ứng lại vừa rồi cô lại trông hoa sỉ.
Tuy rằng Lục Mạn Mạn thích đủ loại đàn ông nhưng chưa từng yêu, bởi vì từng câu từng hành động của một người đàn ông mà làm đến mức này thật đúng là chưa từng có. Cô nghiêm túc nghỉ ngờ vừa rồi vì dời tâm mắt của cô nên Chu Nghiêm Phong cố ý dùng mỹ nam kế với cô.
Cái gì mà kéo cô đứng lên chứ, diễn sờ sờ đầu, còn dùng giọng điệu ấy nói nghe lời với cô...
Bạn cần đăng nhập để bình luận